Chương 445. Người có tên, cây có bóng! Tu Thần hiện thân!
"Còn có người khác nữa sao?
Vẻ mặt Thương Lan Dạ ngạc nhiên, nhìn theo ánh mắt của Vô Thần.
Đối diện chính là cửa điện của Lôi Vân tông, nhưng chẳng phát hiện ra được gì hết?
Hiện trường lặng ngắt như tờ, không có bất cứ người nào dám phát ra âm thanh.
"Sao thế? Không phải giở nhiều thủ đoạn như vậy chỉ vì dụ ta tới đây sao? Bây giờ ta đã tới rồi, còn không xuất hiện đi?" Vô Thần cười nhạo một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc.
Vẫn chẳng có người nào đáp lại.
Sắc mặt Vô Thần có chút khó coi.
Nếu không có ai xuất hiện, vậy rõ ràng y sẽ hơi giống một tên ngốc tự lẩm bẩm một mình.
Thương Lan Dạ ở bên cạnh nuốt một ngụm nước miếng, những cường giả Nam Cảnh sau lưng càng mang vẻ mặt mê mang, hoàn toàn không biết đây là tình huống gì.
Đối với bọn họ mà nói, một ánh mắt có thể xử lý xong cường giả Thần Vương, đây là một sức mạnh hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được.
Đồng thời trong lòng cũng có chút vui mừng và kích động.
Vô Thần!
Chúa tể của Phù Tiên giới.
Bình thường đừng nói là Vô Thần, cho dù là loại người như Thương Lan Dạ cũng không phải là người mà bọn họ có tư cách có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào, hiện tại, Vô Thần đại nhân lại vì cứu mình và giết hai Thần Vương mà một Thiên Tôn!
Điều này khiến cho bọn họ, thân là dân bản xứ của Phù Tiên giới thấy kiêu ngạo và tự hào, cảm thấy khoảng cách giữa mình và Vô Thần cũng không giống như thần thoại, mù mịt mà lại xa không với tới được.
Ngươi nhìn xem khi chúng ta gặp khó khăn, không phải Vô Thần đại nhân đã tới cứu ta hay sao? Điều này chứng minh trong lòng Vô Thần đại nhân có chúng ta!
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng mọi người lại càng kích động hơn.
"Đại nhân... có phải người đó sợ hãi không dám xuất hiện không?" Thương Lan Dạ thấy ngay cả một con quỷ cũng chẳng thèm xuất hiện, để không làm Vô Thần xấu hổ, nên lão mở miệng hỏi.
Sắc mặt Vô Thần nặng nề, y híp mắt lại và không nói gì, mà là bước lên trước vài bước.
Thương Lan Dạ trừng mắt nhìn, trong lúc nhất thời cũng không dám nói thêm gì nữa, về phần những cường giả Nam Cảnh phía sau càng không dám nói nửa lời, trước mặt Vô Thần, bọn họ chỉ là kiến hôi, không có tư cách nói chuyện.
Vô Thần đi tới nơi mà ba người Thiên Khôn Vô Diệm vừa tan thành tro bụi, chậm rãi nâng tay lên, sau đó túm một cái trong không trung.
"Răng rắc..."
Chỉ thấy không gian trước mắt Vô Thần đột nhiên vỡ vụn và mở ra, xuất hiện một khe nứt màu đen cực lớn, linh khí trong thiên địa bị khe nứt đó cắn nuốt một cách điên cuồng, thậm chí ngay cả công trình, cây cối, hòn đá xung quanh cũng đều bị hút vào bên trong, hình thành một trường lực cắn nuốt lớn mạnh.
Đám cường giả ở Nam Cảnh cảm nhận được sức mạnh cắn nuốt ở không xa phía trước, sợ đến mức hồn bay phách lạc, vội vàng dùng chân nguyên để ổn định cơ thể của mình, chỉ lo bị hút vào trong.
"Ấu trĩ."
Vô Thần hừ lạnh một tiếng, vung bàn tay to lên, trường lực cắn nuốt đó sụp đổ và tan vỡ trong nháy mắt, sau đó biến mất không thấy nữa.
"Lộp bộp..."
Cây cối, mảnh vụn và hòn đá rơi xuống dày đặc, phát ra một loạt tiếng động, vô cùng chói tai.
Những cường giả Nam Cảnh phía sau đưa mắt nhìn nhau, cho đến tận hiện tại, bọn họ vẫn chưa biết, rốt cuộc thì ý nghĩa của việc này là gì, không phải đã giết chết Thiên Khôn Vô Diệm bọn họ rồi sao? Bây giờ còn tìm ai nữa vậy?
"Vẫn còn không xuất hiện sao?" Vô Thần cười lạnh một tiếng.
"Xem ra ngươi rất muốn gặp ta nhỉ?"
Một giọng nói đột nhiên truyền vào tai tất cả mọi người.
Chính là một câu nói này, khiến ngoài Vô Thần ra, thì tâm thần của tất cả mọi người đều chấn động, sau đó cơ thể mềm nhũn rồi trực tiếp quỳ sụp xuống đất! Cho dù là Thương Lan Dạ cũng không ngoại lệ!
Một luồng uy áp vô cùng mạnh mẽ quét qua khắp nơi, đè ép đến mức mọi người đều sợ hãi, hoảng hốt và lạnh run. Nỗi sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn đó khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, không sinh ra được một chút suy nghĩ phản kháng nào.
Đây là thực lực gì vậy?
Trong lòng Thương Lan Dạ kinh hãi, mà cường giả Nam Cảnh càng sợ đến vỡ mật, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
Bọn họ muốn đứng dậy, nhưng lại không thể làm được, dường như hai chân đã hoàn toàn không còn thuộc về mình nữa rồi.
Phong Bà Tử và Thiên Thọ Lão Quy cũng không thể mang đến cảm giác như vậy cho bọn họ, điều này khiến trong lòng những cường giả Nam Cảnh gần như sụp đổ.
Rốt cuộc là mạnh đến mức độ nào, mới có thể dùng một uy áp để khiến bọn họ quỳ xuống đợi chết, hoàn toàn không thể cử động được?
"Vẫn cần phải giả thần giả quỷ như vậy sao?" Vô Thần liếc mắt nhìn đám người phía sau, cười nhạo một tiếng.
Chỉ thấy một lớp sóng nước rất nhỏ tản ra từ cơ thể của Vô Thần, sau đó đè lên trên người của mọi người trong nháy mắt, nguồn uy áp nọ biến mất không thấy nữa.
Uy áp đã bị giải trừ, tất cả mọi người đều dùng hai tay chống trên đất, thở hổn hển từng hơi, vẻ mặt sợ hãi.
Thương Lan Dạ vội vàng đứng dậy, đứng phía sau Vô Thần với vẻ mặt khó coi.
Vậy mà lão cũng quỳ trên mặt đất giống như đám rác rưởi ở Nam Cảnh kia, hơn nữa còn là quỳ trước mặt bọn họ nữa chứ, chuyện này khiến lão cảm thấy cực kỳ nhục nhã và tức giận! Một người có địa vị cao quý như lão, đã bị một cái quỳ này hủy diệt hoàn toàn trong nháy mắt.
"Ta cần phải giả thần giả quỷ sao?"
Trên khoảng trống trước mắt Vô Thần, đột nhiên nứt ra một cái khe, rồi một nam tử chậm rãi bước ra từ trong đó, vẻ ngoài vô cùng tuấn tú, trên mặt mang theo một nụ cười đầy hứng thú, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đầy sao lộ ra vẻ vô cùng tự tin và kiêu ngạo, dường như Chư Thiên Vạn giới đều thuần phục dưới chân hắn.
Người này chính là Tu Thần.
Mà ở phía sau Tu Thần, còn có Thiên Khôn Vô Diệm, Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử đi theo.
Cường giả Nam Cảnh không nhận ra Tu Thần, nhưng nhìn thấy ba người Thiên Khôn Vô Diệm xuất hiện, lập tức sợ đến mức phát lạnh khắp cả người, da đầu run lên.
Không phải bọn họ đã bị Vô Thần giết chết rồi sao?
Tại sao lại hồi sinh rồi?
Thần Vương có thể phục sinh một cách tùy thích được sao? Hay là, Vô Thần vốn dĩ chưa hề giết chết bọn họ?
Vậy người mà ngay cả Vô Thần cũng không giết chết được, có phải là lợi hại đến mức vượt mọi giới hạn rồi không?
Vô số ý nghĩ xuất hiện trong đầu của những cường giả Nam Cảnh hiện giờ, giờ khắc này, có vài người bắt đầu hơi dao động và hối hận trong lòng, có lẽ bọn họ nên thuần phục Phù Ma Tử theo lời của Thiên Khôn Vô Diệm mới là lựa chọn đúng đắn nhất...
"Tu Thần? Ngươi! Ngươi là Tu Thần!"
Khi Thương Lan Dạ nhìn thấy Tu Thần, sắc mặt bị dọa đến xanh mét, cơ thể không tự chủ được mà lảo đảo lùi về sau vài bước, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Người có tên, cây có bóng, đối mặt với Kinh Như Tuyết, Thương Lan Dạ đã vô cùng lo sợ, huống chi là đối mặt với Vô Thần!
Người này chính là đại BOSS cuối cùng trong miệng của người kể chuyện! Sự tồn tại của ma đầu diệt thế! Là người đàn ông phía sau tất cả kẻ địch của Phù Tiên giới hiện giờ!
Cường giả Nam Cảnh nhìn thấy Thương Lan Dạ thất lễ như vậy, Vô Thần đã giúp bọn họ ngăn cản uy áp, nhưng nhìn thấy nam thanh niên kia, vậy mà lại sợ đến suýt chút nữa thì ngã, giọng nói cũng phát run, trong lúc nhất thời, bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
Tu Thần này là ai nữa đây?
Không phải là Phù Ma Tử sao?
Bọn họ còn tưởng rằng người này chính là Phù Mà Tử trong miệng của Thiên Khôn Vô Diệm chứ!
Thế nhưng từ trong miệng của Thương Lan Dạ lại biết là không phải.
Chuyện này khiến bọn họ thấy hoang mang một lần nữa.
"Chỉ là một Nam Cảnh nho nhỏ, mà ngươi phải cất công tự mình ra tay sao? Có phải có chút chuyện bé xé ra to rồi không?" Vô Thần nhìn chằm chằm vào Tu Thần, cười lạnh và hỏi.
Một câu Nam Cảnh nho nhỏ này, có thể nói là đâm xuyên qua tim của đám cường giả Nam Cảnh.
Nam Cảnh bọn họ thực sự kém cỏi đến vậy sao...
Bọn họ biết mình là phế vật, nhưng nghe được Vô Thần đích thân nói ra khỏi miệng, vẫn thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
Tu Thần nhìn Vô Thần với một nụ cười, hắn đáp: "Chuyện ngươi đã từng đồng ý với ta, đã làm đến đâu rồi?"
Sắc mặt Vô Thần nặng nề.
Câu nói này của Vô Thần, lập tức khiến sát ý toàn thân y tăng vọt lên.
Câu nói này, chính là nỗi sỉ nhục chí mạng nhất đối với Vô Thần!