Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 448:

Chương 448. Thuật Cửu Thế Diệt Hồn!

Vô Thần đã không còn ý định phí thời gian với Tu Thần nữa.

Kết quả của việc cứ dài dòng như vậy không có gì ngoài việc y bị Tu Thần sỉ nhục và chế nhạo hơn nữa.

Đánh thì chắc chắn không đánh lại được rồi, lần này mình tới đây chỉ là hóa thân thôi, Tu Thần muốn giết cũng đành chịu, thậm chí bản thể còn chẳng phải là đối thủ của hắn, huống hồ là phân thân.

Sau khi trải qua sự kiện ở biên cảnh phía Bắc lần trước, hiện giờ trên căn bản, Vô Thần sẽ không sử dụng chân thân để xuất hiện, cho dù trời có sụp xuống thì bản thể cũng phải trốn đi.

"Đừng gấp thế, trò hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi, sao đã nghĩ đến việc rút lui rồi?" Tu Thần cười đáp.

"Ngươi gọi ta tới đây, chẳng qua chỉ là muốn sỉ nhục ta, thỏa mãn cái thú vui tệ hại và vô vị đó của ngươi mà thôi, thế này có ý nghĩa sao?" Vô Thần trầm giọng quát.

Tu Thần cười ha ha và lắc lắc ngón tay, hắn đáp: "Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, ngươi không quan trọng như vậy đâu, đám người Nam Cảnh này đối với ngươi mà nói chỉ là con kiến hôi, mà ngươi đối với ta mà nói, chẳng qua cũng chỉ là con kiến mà thôi."

“Ngươi!”

Những đường gân xanh nổi lên trên trán Vô Thần, suýt chút nữa thì bùng nổ.

Y lại bị Tu Thần sỉ nhục dữ dội một lần nữa! Lại còn là trước mặt rất nhiều người ở Nam Cảnh!

Thế nhưng Vô Thần cũng chẳng để ý, dù sao thì lát nữa, y cũng sẽ giết chết sạch những người có mặt ở đây, bây giờ y chỉ muốn mau chóng rời đi, Tu Thần muốn tạo ra thế nào thì tùy hắn, Phù Tiên Tử còn không quan tâm thì y còn quan tâm làm gì? Dù sao Nguyên giới này là của Phù Tiên Tử chứ không phải là của Vô Thần y, y không nhất thiết phải đánh cược mạng mình để tới chơi với Tu Thần.

"Tùy ngươi nói sao cũng được! Tạm biệt!" Vô Thần bỏ lại một câu này, rồi xoay người rời đi.

Thế nhưng khi y xoay người, thì một bóng người xuất hiện trước mặt y.

Vẻ mặt của Vô Thần sửng sốt, chợt đồng tử hơi co rút lại.

"Sư... sư tôn?"

Vô Thần có chút không dám tin vào mắt mình.

Vậy mà Phù Tiên Tử lại xuất hiện rồi!

Thương Lan Dạ nhìn thấy Phù Tiên Tử, lúc này trong lòng run rẩy, vội vàng quỳ xuống: "Bái kiến chúa tể!"

Chúa tể?

Cường giả Nam Cảnh liếc mắt nhìn nhau.

Nhìn vào vẻ mặt của Vô Thần hiện giờ, và cả hành động của Thương Lan Dạ, lẽ nào người trước mắt này mới là chúa tể chân chính của Phù Tiên giới sao?

Đúng vậy!

Vô Thần cũng đã gọi người ta là sư tôn rồi!

Đây còn không phải là đại BOSS nữa sao?

Bình thường bọn họ thậm chí còn không có tư cách nhìn thấy Thương Lan Dạ, nhưng hiện tại, không chỉ nhìn thấy Vô Thần, mà còn được thấy cả chúa tể chân chính nữa, chuyện này khiến trong lòng cường giả Nam Cảnh kích động, đồng thời cũng vô cùng hoang mang.

Rốt cuộc Tu Thần này mạnh đến mức độ nào mới có thể khiến hai đại cường giả đỉnh cao nhất của Phù Tiên giới xuất hiện vậy?

"Bái kiến chúa tể!"

Sau khi những cường giả Nam Cảnh lấy lại được bình tĩnh, cũng bước chước theo Thương Lan Dạ mà dập đầu lạy.

Lúc này, Phù Tiên Tử nhìn Vô Thần với một nụ cười lạnh nhạt treo trên gương mặt mình.

Vô Thần nhìn thấy ánh mắt của Phù Tiên Tử, trong lòng hoảng hốt, sau đó vội vàng đi lên phía trước đỡ đối phương.

"Sư tôn, sao người lại tới đây ạ? Mục đích Tu Thần tới Nam Cảnh lần này vẫn chưa rõ, phỏng chừng có bẫy..."

"Vi sư chính là muốn nhìn xem, đệ tử của Phù Ma Tử này là thật hay giả."

Phù Tiên Tử ngắt lời Vô Thần, lão nhìn về phía Tu Thần.

Tu Thần ngồi trên ghế bằng ngọc lưu ly, vắt chéo hai chân, nhìn về phía Phù Tiên Tử với một nụ cười.

Hắn sớm biết Phù Tiên Tử đã tới đây, chẳng qua lão già này vẫn không chịu xuất hiện, hắn cũng không có biện pháp.

Bởi vì Tu Thần không phải là Tu Thần chân chính, giống như trước đây, sau khi cướp đoạt Tử giới của Phù Tiên giới rồi dẫn Thượng Cung Cẩn đối đầu với cường giả của ba đại Nguyên giới, đây chỉ là con rối của Tu Thần mà thôi, về mặt thực lực, quả thực là vượt qua bản thể của Vô Thần, nhưng vẫn không thể đối phó được với Phù Tiên Tử.

Hiện giờ, nền móng của Vô Thần đang ở biên cảnh Cực Bắc, mà Nam Cảnh lại là một nơi khác ở Phù Tiên giới, hắn vẫn chưa có nhiều sinh linh chi lực đến mức che phủ được tới nơi này, cho nên lại tạo ra một cơ thể con rối khác.

"Ngươi vẫn còn lại bảy hiệp." Tay phải của Tu Thần tạo hình số "bảy".

Vừa nói xong lời này, Vô Thần lại nghĩ đến Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử được Tu Thần trọng tố mà không cần đến tiền lúc trước, sau đó đưa đến cho Phù Tiên Tử giết.

Đây đúng thật là người giàu có mà!

Sinh linh chi lực nhiều đến mức khó tin, hoàn toàn không thành vấn đề.

Ngoài ra, còn một đống người Nam Cảnh đã hóa thành tro bụi vừa rồi, Tu Thần cũng hồi sinh lại hết!

Rác rưởi cũng phải hồi sinh, Vô Thần thật sự không hiểu rốt cuộc đầu Tu Thần đang nghĩ gì nữa, theo quan điểm của y, chuyện này quả thực là đang lãng phí sinh linh chi lực! Cho dù sinh linh chi lực của ngươi có nhiều đến đâu cũng không nên chà đạp nó như vậy chứ!

Cảnh giới của Phù Tiên Tử hiển nhiên cao hơn Vô Thần rất nhiều, lời nói của Tu Thần chẳng thể khiến tâm tình của lão dao động một chút nào, lão vẫn nhìn về phía Tu Thần với một nụ cười như cũ và hỏi: "Lão phu rất tò mò, từ đâu mà ngươi biết được Phù Ma Tử vậy?"

Tu Thần nhún vai rồi nói: "Những lời ta nói đều là sự thật đấy, bởi vì ta biết loại lão bất tử như ngươi rất đa nghi cũng rất tự tin, chắc chắn sẽ không tin vào chuyện này, cho nên ta đành phải trực tiếp để lộ tin tức. Người sau lưng ta chính là Phù Ma Tử, ngươi có tin không?"

Đôi mắt của Phù Tiên Tử hơi híp lại, lão nói: "Ngươi cũng biết thuật Cửu Thế Diệt Hồn sao?"

Tu Thần nhướn mày và đáp: "Cửu Thế Diệt Hồn, một thế diệt một hồn, ba hồn sáu phách hủy diệt ở thế thứ chín, sau chín thế sẽ hoàn toàn biến mất trong Chư Thiên Vạn Giới, không còn tồn tại nữa, cho dù là thuật hồi sinh cũng vô dụng."

Phù Tiên Tử cười ha ha, gật đầu rồi đáp: "Không sai, năm đó lão phu đã diệt toàn bộ chín thế của Phù Ma Tử, mới hoàn toàn xóa bỏ được lão, ngươi cảm thấy hiện giờ lão ta còn có thể hồi sinh được nữa sao? Đây là pháp tắc của tích điểm, lão phu không thể hồi sinh. Ngươi không thể, không ai trong chín đại Nguyên giới có thể làm được..."

Những lời này của Phù Tiên Tử khiến da đầu của tất cả mọi người ở đó đều tê rần, toàn thân rét run.

Để xóa sổ hoàn toàn một người, mà diệt sạch chín kiếp của người ta! Xóa bỏ một cách triệt để như vậy, đây phải là mối hận thù lớn đến mức nào?

Nụ cười trên gương mặt Tu Thần dần dần biến mất, hắn chậm rãi đứng dậy.

Ba người Thiên Khôn Vô Diệm nhìn thấy vẻ mặt của Tu Thần nặng nề như vậy, chợt sắc mặt cũng hơi thay đổi!

Quen biết Tu Thần lâu như vậy rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tu Thần lộ ra dáng vẻ nghiêm túc này! Từ trước đến nay, Tu Thần luôn ung dung và bình tĩnh với bất cứ cường địch hay bất kỳ chuyện gì.

"Nói đi, rốt cuộc người sau lưng ngươi là ai, đến cùng là ai nói cho ngươi biết tin về Phù Ma Tử." Phù Tiên Tử nhìn thấy vẻ mặt của Tu Thần, nụ cười trên mặt càng đậm hơn.

Lúc này, trong lòng Vô Thần cũng chấn động, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái, có thể nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc đó của Tu Thần, chính là chuyện sung sướng nhất hiện giờ của y.

"Ta đã nói rồi, người sau lưng ta chính là Phù Ma Tử." Tu Thần nghiến răng, sắc mặt tối sầm.

Phù Tiên Tử khẽ cười một tiếng, nhìn chằm chằm vào Tu Thần với ánh mắt chế nhạo và nói: "Trong lòng ngươi đã loạn rồi, hơn nữa người sau lưng ngươi cũng đã lộ ra chân tướng, hắn tuyệt đối không ngờ rằng ta sẽ dùng thuật Cửu Thế Diệt Hồn để xóa bỏ Phù Ma Tử. Ngươi không nói cũng chẳng sao, chẳng mấy chốc, ta có thể tra ra người sau lưng ngươi rốt cuộc là ai, mà đến khi đó, ngươi và cả người sau lưng ngươi nữa, đều không thể sống sót."

Trán Tu Thần đổ mồ hôi lạnh, cơ thể hơi run lên, hắn cúi đầu, hai tay siết chặt lại, nhìn bộ dáng đó giống như đang rất sợ hãi.

Vô Thần nhìn thấy bộ dáng đó của Tu Thần, trong lòng đột nhiên hơi hồi hộp.

Không đúng!

Làm sao Tu Thần có thể vì mấy câu nói này của Phù Tiên Tử mà sợ thành ra như vậy được?

Đây vẫn còn là Tu Thần mà y biết sao?

Phù Tiên Tử cười lạnh một tiếng rồi nói: "Sao thế? Đã sợ rồi sao? Không đúng, hẳn là người sau lưng ngươi đã sợ rồi mới phải, bởi vì hắn biết ta thật sự sẽ giết hắn, hơn nữa còn năng lực giết hắn."

Lúc này, Tu Thần đã cúi thấp đầu, không nhìn rõ vẻ mặt, cơ thể run lên nhẹ nhàng.

"Ta... sợ... quá... cơ..."

Giọng nói của Tu Thần run rẩy, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, toàn bộ gương mặt hắn bắt đầu nhúc nhích và vặn vẹo nhanh chóng, sau đó hình dáng của một người xa lạ xuất hiện trước mắt mọi người.

"Ngươi! Ngươi!"

Giờ khắc này, sắc mặt của Phù Tiên Tử thay đổi hẳn.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch