Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 449:

Chương 449. Không gian vỡ vụn! Vùng hư vô!

Lúc này, người xuất hiện trước mắt đám người Phù Tiên Tử không phải là Tu Thần.

Mà là một người đàn ông trung niên.

Mặt chữ điền, mày rậm tai to, trông vô cùng nghiêm túc, đôi mắt kia mênh mông và bí ẩn như một biển sao. Những người có tu vi thấp chỉ cần liếc mắt nhìn vào mắt lão, linh hồn của cả cơ thể giống như sắp bị hút vào trong đó vậy.

Hai người Thiên Không Vô Diệm và Phong Bà Tử cũng mang vẻ mặt khiếp sợ, khí tức của người trước mặt bọn họ không phải là của Tu Thần!

Người này, hiển nhiên chính là Phù Ma Tử.

Phù Tiên Tử nhìn người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mặt mình này, vẻ mặt dần dần trở nên dữ tợn.

Những sự việc năm đó hiện ra trong đầu lão từng cái một, chúng giống như lưỡi dao sắc bén cắt đứt linh hồn lão.

"Sư đệ, đã lâu không gặp." Giọng nói của Phù Ma Tử vô cùng hào sảng, tựa như tiếng sấm vang lên chấn động bên tai mọi người, làm tinh thần họ hoảng hốt.

"Ngươi không phải là Phù Ma Tử!" Sắc mặt của Phù Tiên Tử nặng nề.

Phù Ma Tử nhìn hai tay, sau đó lại xoa gương mặt thô kệch của mình, cười ha ha và nói: "Phù Ma Tử đã chết rồi, không phải bị ngươi giết chết sao?"

Hô hấp của Phù Tiên Tử trở nên hỗn loạn, lão đột nhiên quát lên một tiếng giận dữ: "Tu Thần! Lão phu không quan tâm ngươi muốn chơi trò gì! Nhưng lão phu nhất định sẽ tự tay bắt ngươi và người sau lưng ngươi! Đặc biệt là ngươi, ngươi chắc chắn sẽ phải nếm trải mùi vị của thuật Cửu Thế Diệt Hồn!"

Vô Thần nhìn về bóng người Phù Tiên Tử với ánh mắt phức tạp.

Y biết lúc này, trong lòng Phù Tiên Tử đã rối loạn rồi, lão đã bắt đầu loạn kể từ khi nhìn thấy đối phương.

Y cũng không tin người trước mặt là Phù Ma Tử, chắc chắn là do Tu Thần đã sử dùng thuật biến hóa mà ra, hiển nhiên Phù Tiên Tử cũng biết, nhưng trong lòng y vẫn rối loạn.

Điều này cho thấy cái gì?

Cho thấy Phù Ma Tử này mang lại áp lực và sự đau đớn quá lớn cho Phù Tiên Tử, khiến lão vừa nhìn thấy khuôn mặt đó đã hoảng loạn trong lòng.

Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Chuyện gì mà khiến Phù Tiên Tử lại sợ hãi và căm hận một người đến tận giờ?

Vô Thần muốn biết, nhưng y cũng biết chuyện này không có khả năng, Phù Tiên Tử chắc chắn sẽ không nói chuyện năm đó cho y biết.

Y thân là chúa tể trên danh nghĩa của Phù Tiên giới, là đồ đệ của Phù Tiên Tử, vậy mà từ trước đến nay, lại chưa từng nghe nói đến một người như Phù Ma Tử, sợ rằng toàn bộ Phù Tiên giới này, cũng chẳng có một ai biết người này đã từng tồn tại, toàn bộ tin tức liên quan đến Phù Ma Tử này chắc chắn đã bị Phù Tiên Tử loại bỏ hoàn toàn rồi.

Sau khi một người hoàn toàn bị trừ khử, Phù Tiên Tử còn muốn loại bỏ toàn bộ dấu tích về sự tồn tại của người đó, điều này có nghĩa là gì?

Nó có nghĩa là lão sợ Phù Ma Tử, cho dù đối phương bị tiêu diệt thì lão vẫn sợ hãi như cũ, không muốn nghe thấy bất cứ tin tức gì liên quan đến Phù Ma Tử.

"Thuật Cửu Thế Diệt Hồn lợi hại lắm sao? Cũng chỉ như vậy thôi, ngươi xem hôm nay, không phải ta lại xuất hiện sờ sờ trước mặt ngươi hay sao?" Phù Ma Tử nhìn về phía Phù Tiên Tử bằng ánh mắt châm biếm, nói với vẻ mặt khinh thường và châm chọc.

"Đồ khốn nạn! Ngươi vẫn đang giả trang!"

Sắc mặt Phù Tiên Tử xanh mét, chợt lão gầm lên giận dữ.

Chỉ thấy không gian nơi Phù Ma Tử đang đứng vỡ vụn ra trong nháy mắt, sau đó hóa thành từng lưỡi dao không gian trong suốt, chém về phía Phù Ma Tử và mấy người Thiên Khôn Vô Diệm một cách dữ dội và điên cuồng.

Lưỡi dao không gian màu đỏ như máu phủ đầy trời, bí mật mang theo khí tức hủy thiên diệt địa lao, và lao về phía đám người Phù Ma Tử, mặt đất bắt đầu nứt toác ra và lồi lên, từ tận sâu trong lòng đất, vô số cánh tay dài màu đen phủ đầy lân giáp, trực tiếp bắt lấy cơ thể của bốn người Phù Ma Tử.

Toàn bộ không gian bị giam cầm một cách hoàn hảo, phơi bày ra một cảnh tượng cực kỳ lạ lùng.

Lưỡi dao không gian lao đến một cách điên cuồng, nhưng toàn bộ những sự vật khác thật sự vẫn tĩnh lặng và bất động. Mang lại cho người khác một loại cảm giác đánh sâu vào thị giác cực kỳ mãnh liệt.

Vẻ mặt của Phù Ma Tử lạnh nhạt, không sợ hãi một chút nào, ngược lại, ba người Thiên Khôn Vô Diệm và Phong bà tử bị bàn tay to màu đen kia trói buộc đến mức vô cùng đau đớn, thần hồn bị tra tấn và thiêu đốt, chỉ đợi những lưỡi dao không gian kia đến, thì sẽ lập tức hóa thành tro bụi, bị hủy diệt cả cơ thể lẫn linh hồn.

"Muốn giết ta, sư đệ ngươi vẫn nên để bản thể của mình tới đi." Phù Ma Tử cười lạnh một tiếng, sau đó chân phải giẫm mạnh xuống đất.

"Ầm ầm!"

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, một làn sóng khí màu vàng tản ra từ dưới chân Phù Ma Tử, trực tiếp quét khắp bốn phương tám hướng, bàn tay màu đen trói buộc trên cơ thể bọn họ tan thành tro bụi, mà những lưỡi dao không gian đã tới trước mặt kia cũng đều bị chấn động thành những mảnh vụn.

Dư âm của sóng khí màu vàng kim vẫn chưa dừng lại, nó lao nhanh về phía đám người Phù Tiên Tử, tất cả những nơi mà nó đi qua, bất luận là mặt đất hay là không gian, toàn bộ đều cuộn lên và bốc hơi, bị lật rồi nổ tung từng lớp một, sau đó hóa thành tro bụi.

Nhìn thấy sóng khí màu vàng trước mặt giống như sóng thần ùa đến một cách dữ dội, biểu cảm trên gương mặt của Phù Tiên Tử càng u ám hơn, lão duỗi tay ra và chỉ vào vị trí nơi Phù Ma Tử đang ở.

Chỉ thấy một tia sáng màu đen bùng phát ra từ trong tay Phù Tiên Tử, sau đó tia sáng này hóa thành chín con cự long màu đen, rồng vọt lên chín tầng mây, long ngâm chấn động bát phương.

Sau khi chín con cự long màu đen này cuộn mình và ngâm dài vài tiếng trong không trung, thì trực tiếp va chạm với sóng khí màu vàng kia.

"Ầm..."

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, không gian trong phạm vi trăm dặm đều sụp đổ.

Ngoài Vô Thần, Thương Lan Dạ và một đám cường giả Nam cảnh đứng phía sau Vô Thần, thì chẳng còn gì sót lại trong vòng một trăm dặm hết, không gian xung quanh đã hoàn toàn vụn vỡ, mọi người cứ lơ lửng trong hư không như vậy, ánh mắt nhìn đến đâu, nơi đó đều là bóng tối, không nhìn thấy một chút ánh sáng nào.

Lúc này, toàn bộ Lôi Vân tông đã bị nổ xuyên qua không gian, tiến vào trong hư vô chi cảnh.

Hiện tại, đám cường giả Nam cảnh hoàn toàn không biết nên dùng ngôn ngữ gì để hình dung tâm trạng của mình, bọn họ cũng có thể phá vỡ hư không, nhưng làm trong vòng một hiệp giống như thế này, khiến toàn bộ phạm vi trăm dặm hóa thành hư vô chi cảnh. Không gian hoàn toàn chưa được sửa chữa, đây quả thực là chuyện không có khả năng.

Hai người thậm chí còn chưa di chuyển một bước nào trong trận chiến, một cái giẫm chân, một cái nâng tay và chỉ, đã biến thành bộ dạng này rồi.

Hiện giờ, cuối cùng cường giả Nam cảnh cũng đã thực sự cảm nhận được khoảng cách giữa bọn họ và những cường giả đỉnh cấp, hoàn toàn không có cách nào so sánh được, bọn họ chính là một đám kiến hôi sinh sống ở tầng thấp nhất mà thôi.

Thực ra đừng nói là cường giả Nam cảnh, bây giờ Vô Thần cũng đang nhìn cảnh vật xung quanh với vẻ mặt hoảng sợ.

Đánh xuyên qua một không gian trong Nguyên giới, nếu như không gian không thể phục hồi được như cũ thì phải làm thế nào? Vậy chẳng phải là nói hàng rào của Nguyên giới tương đương với bị xóa bỏ hay sao? Đến lúc đó, người của các Nguyên giới khác chỉ cần tìm được vùng đất hư không này, sau đó có thể trực tiếp tiến vào Phù Tiên giới từ hư vô chi cảnh.

Bên trong hư vô chi cảnh là bóng tối vô hạn, thậm chí có thể hấp thụ ánh sáng.

Trên người Phù Tiên Tử hiện ra ánh sáng màu đen, còn Phù Ma Tử ở trước mặt lão thì lại tản ra ánh sáng màu vàng.

Trong hư vô chi cảnh, cho dù là ánh sáng màu đen thì vẫn trông rất sáng vào lúc này.

Một đen một vàng giống như ngọn đèn sáng trong bóng đêm, để mọi người không đánh mất mất mình trong hư vô.

Bằng không, với những tu vi đó của đám cường giả Nam cảnh, ở hư vô chi cảnh còn tối tăm hơn cả bóng tối, bọn họ rất dễ dàng đánh mất tâm trí, sau đó tẩu hỏa nhập ma.

"Vẫn muốn tiếp tục sao? Nếu tiếp tục thì toàn bộ Phù Tiên giới này sẽ hoàn toàn nát vụn đấy." Phù Ma Tử ở cách đó không xa, nói một nụ cười.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch