Chương 451: Cơn lốc phệ hồn! Phù Tiên Tử nổi giận!
Thực ra những lời Phù Ma Tử nói đều là sự thật.
Tất nhiều Phù Tiên Tử không tin Phù Ma Tử sống lại, cảm thấy sau lưng Tu Thần có người khác. Hiện giờ chỉ cần bản thể của Tu Thần tới đây, lão trực tiếp bắt lại giết chết, thì người sau lưng hắn tự nhiên sẽ xuất hiện.
Chẳng lẽ người sau lưng Tu Thần lại ngu ngốc đến mức mặc kệ cho Phù Tiên Tử giết chết hắn hay sao?
Đương nhiên là không thể!
Huống hồ bản thể của Tu Thần xuất hiện cũng chứng tỏ rằng hắn có lòng tin tuyệt đối.
Hiện giờ vấn đề nan giải lại bị bị đẩy sang cho Phù Tiên Tử.
Dùng hóa thân này để giết Tu Thần là chuyện không thể, buộc bản thể phải ra mặt.
Nhưng bản thể tới có khác nào chui ngay vào bẫy của Tu Thần? Lão không muốn cho bản thể của mình xuất hiện.
Song, nếu bản thể không đến đây giết Tu Thần, thì chuyện này không sao kết thúc được, chỉ đành tiếp tục dây dưa không ngừng.
Huống hồ lúc này còn có một chuyện vô cùng quan trọng mà Phù Tiên Tử phải đi làm, đó chính là tu sửa vùng hư vô trăm dặm kia. Hóa thân của lão lại không thể nào tu sửa được.
Vùng hư vô bị xé rách do cuộc chiến gây ra đâu thể dễ dàng tu sửa. Lúc này Phù Tiên Tử do dự càng lâu thì càng dễ dẫn đến biến cố. Ai biết người của Nguyên giới khác có biết chuyện nội vực Phù Tiên giới bị vỡ ra một lỗ hổng hay không? Liệu bọn họ đã bắt đầu lén lút xâm nhập hay chưa?
"Sao thế? Sao tự dưng lại thiếu quyết đoán vậy? Không giống tính cách của Phù Tiên Tử ngươi chút nào." Phù Ma Tử thấy Phù Tiên Tử im lặng không lên tiếng, sắc mặt sầm lại, bèn cười khẩy một tiếng, hỏi-.
Trong mắt Phù Tiên Tử lóe lên sát ý lành lạnh.
Vô Thần đứng ở bên cạnh nhìn thấy, trong lòng cũng vô cùng uất ức, lo lắng.
Phù Tiên giới vốn là của hai sư đồ bọn họ, hiện giờ vì sự xuất hiện của Tu Thần, chưa nói đến chuyện Tử giới bị tước giới vị, còn bị người ta cưỡi lên đầu lên cổ chế giễu, uy hiếp. Hơn nữa Phù Tiên Tử lại còn phải ngấm ngầm chịu đựng. Từ bao giờ chúa tể của một Nguyên giới phải chịu ấm ức đến thế?
Nếu Vô Thần là Phù Tiên Tử, có lẽ đã trực tiếp khai chiến, mặc kệ sau lưng ngươi là ai, nơi này là Nguyên giới của ta, sân nhà của ta. Cho dù thực sự bị đại lão của Nguyên giới khác giở trò sau lưng, khi tác chiến ở Phù Tiên giới cũng phải cân nhắc đến lực lượng của hai bên.
"Ôi, sư đệ ơi là sư đệ. Bao năm trôi qua như thế, không ngờ năm tháng lại mài phẳng tất cả góc cạnh của ngươi, thay đổi cả tính tình của ngươi. Làm sư huynh ta cũng không thể nhận ra ngươi được nữa." Phù Ma Tử lắc đầu thở dài, sau đó xoay người đi về phía Tu Thần.
Đi được một nửa, lão lại dừng bước, quay đầu nhìn về phía Phù Tiên Tử sau lưng, nói: "Giết hóa thân này của ngươi cũng vô dụng. Người ngay không nói chuyện mờ ám, ta đang chờ bản thể của ngươi tới, sau đó diệt trừ ngươi hoàn toàn để lấy lại Phù Tiên giới. Ngươi không đến cũng không sao, vùng hư vô bị đánh vỡ cần bản thể của ngươi tu sửa. Ngươi không tu sửa thì người của Nguyên giới khác sẽ tiến vào đấy."
"Một lần nữa quyết chiến sinh tử với ta, hay là để người của Nguyên giới khác xâm nhập vào, tự ngươi lựa chọn đi."
Phù Ma Tử nói những lời này càng khiến Phù Tiên Tử giận dữ hơn.
Đây không phải là khiêu khích, mà là ép lão phải ra tay.
Rốt cuộc vì sao đối phương nhất định phải bắt lão tự mình ra tay?
Giết Tu Thần và Pháp Hải chắc chắn sẽ gây ra tổn thất rất lớn cho Phù Ma Tử. Vô duyên vô cớ tặng người cho mình giết, chuyện này quá vô lý. Chắc chắn là có chỗ nào đó mà mình chưa nghĩ ra, một sơ hở khổng lồ!
Mục đích thực sự của bọn chúng là gì?
Khí tức của Phù Tiên Tử ngày càng giá lạnh, vùng hư vô xung quanh người lão trở nên đen tối hơn. Sát khí tở ra từ thân thể lão khiến đám người Nam Cảnh phía sau đau đớn không chịu nổi, thậm chí vài kẻ tu vi thấp trực tiếp ngất đi.
"Sư tôn..."
Vô Thân khẽ gọi một tiếng với giọng lo lắng. Hắn nghĩ cục diện trước mắt đã định rồi, chắc chắn phải chọn một trong hai, nếu tiếp tục kéo dài thì hậu quả rất khó lường.
"Câm miệng!"
Nghe thấy Vô Thần gọi, Phù Tiên Tử khẽ quát một tiếng. Vô Thần sợ tái mét mặt, vội vàng cúi đầu không dám nói thêm nửa chữ.
Y và Tu Thần đã ở thế không chết không ngừng, bây giờ muốn đầu quân cho Tu Thần là chuyện không thể, cho nên trước mắt y chỉ có một con đường là đi theo Phù Tiên Tử đến cuối cùng.
"Tu Thần, ngươi không sợ chết sao?" Phù Tiên Tử nhìn về phía Tu Thần, lạnh giọng quát lên.
Tu Thần nhún vai, cười đáp: "Không sợ. Dù sao ta chết thì sư tôn cũng sẽ hồi sinh, đúng không?"
Hắn nói xong, quay sang nhìn về phía Phù Ma Tử. Phù Ma Tử gật đầu với vẻ thần bí.
Phù Tiên Tử chợt cười nhạt mấy tiếng, nói: "Hồi sinh? Một Phệ Thiên Hành Giả cấp bốn như ngươi, ai lại trả một cái giá lớn như vậy để hồi sinh ngươi? Ngươi nghĩ ngây thơ quá rồi! Hồi sinh một Phệ Thiên Hành Giả cấp bốn cần phải tốn vô số sinh linh chi lực. Mà người thi triển thuật hồi sinh cũng sẽ bị giảm cảnh giới, sau này muốn tăng cảnh giới lên là chuyện vô cùng khó khăn. Ngươi cảm thấy chúa tể của chín đại Nguyên giới đều ngu xuẩn như thế hay sao? Bản thân hùng mạnh mới là hùng mạnh! Còn sự hùng mạnh của người khác chỉ đem ra dọa dẫm được thôi!"
Vô Thần nghe Phù Tiên Tử nói vậy, mí mắt khẽ run lên, sắc mặt hơi tối tăm.
Giờ phút này, lời của lão như đâm thẳng vào ngực Vô Thần, khiến chút ân tình cuối cùng trong lòng y cũng hoàn toàn biến mất.
Tu Thần liếc mắt nhìn Vô Thần, cười nói: "Hay cho câu sự hùng mạnh của người khác chỉ đem ra dọa dẫm được thôi! Như vậy thì trong mắt ngươi, trừ mình ra, tất cả những người khác đều là công cụ? Gồm cả Vô Thần, đệ tử duy nhất phía sau ngươi kia?"
Phù Tiên Tử nheo mắt, cười lạnh nói: "Ngươi khỏi phải khích bác ly gián! Bây giờ lão phu hỏi ngươi một câu cuối cùng. Mục đích của ngươi là gì? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Vừa rồi chẳng phải sư tôn của ta đã nói rồi sao? Chẳng lẽ ngươi già rồi, trí nhớ không tốt à?" Tu Thần buồn cười, chỉ vào đầu mình với vẻ giễu cợt.
"Đồ hỗn xược! Nếu ngươi đã cố tình muốn chết! Lão phu sẽ chiều theo ý ngươi!"
Phù Tiên Tử nổi giận hét lớn một câu, sau đó toàn bộ vùng hư vô bắt đầu biến thành một cơn lốc khổng lồ, lấy Phù Tiên Tử làm tâm, xoáy mạnh lên trên với tốc độc khủng khiếp.
Lực hút mang theo sức mạnh có tính hủy diệt chớp mắt lan ra toàn bộ không gian. Cường giả Nam Cảnh ở sau lưng đứng mũi chịu sào, bị cuốn thẳng vào trong, không hề có chút sức phản kháng nào, lập tức bị xé thành mảnh nhỏ.
Hai người Vô Thần và Thương Lan Dạ được Phù Tiên Tử bảo vệ ở sau lưng. Mà ba người Thiên Khôn Vô Diệm, Phong Bà Tử và Thiên Thọ Lão Quy ở bên Tu Thần lại không khống chế được, tự động bay về phía trước, được Tu Thần và Pháp Hải bắt lại kịp.
Nhưng sức hút kia không ngừng tăng lên, cuối cùng ngay cả Tu Thần và Pháp Hải cũng bị hút vào. Sau khi chống đỡ được một lát, cơ thể của Phù Ma Tử cũng mất kiểm soát, bay về phía trung tâm lốc xoáy.
"Phá!"
Trong lúc Phù Ma Tử bị hút đi, đột nhiên lão gầm lên một tiếng.
Chỉ thấy xung quanh người Phù Ma Tử tỏa ra những làn sóng màu vàng, chớp mắt đã bao phủ đám người Tu Thần, giữ họ lại ở lưng chừng.
"Không phải muốn bản thể của lão phu xuất hiện sao? Cho các ngươi hài lòng!"
Phù Tiên Tử nở nụ cười dữ tợn.
Một khắc sau, phía sau Phù Ma Tử bất chợt xuất hiện một bóng người, vỗ mạnh vào lưng lão.