Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 458:

Chương 458. Tu Thần kiêu ngạo! Ngược lại, các người có tới giết ta không?

Có thực lực thì kiêu ngạo như vậy.

Hơn nữa còn kiêu ngạo đến mức khiến người ta không biết nên phản bác thế nào.

Ta lấy lí do này, các người thích tin hay không! Không tin thì có thể tới xử ta!

Không dám?

Không dám thì câm miệng lại!

Đây chính là sự ngang ngược của Phạt Ngô.

Trong mắt lão, tám chúa tể của Nguyên giới khác đều là đệ dệ, hai, ba người liên thủ lại, thì lão cũng chẳng yếu hơn!

Về phần toàn bộ bọn họ liên thủ lại thì sao?

Không thể nào.

Phạt Ngô rất rõ, trừ phi mình thật sự lộ ra dã tâm muốn thống trị chín đại Nguyên giới, gây nguy hiểm đến lợi ích của tất cả mọi người, thì bọn họ mới có khả năng liên thủ lại, bằng không, ai lại muốn làm con chim đầu đàn chứ?

Mà tình thế hiện giờ, rõ ràng Phù Tiên Tử và Thiên Cương sẽ bị buộc làm con chim đầu đàn đó, chỉ là xem, bọn họ có thể nuốt được cục tức này không.

"Phạt Ngô, lẽ nào ngươi thật sự muốn khiến mọi người đều nổi giận sao?" Phù Tiên Tử hỏi với sắc mặt nặng nề, ánh mắt thoáng lóe lên sát khí.

Phạt Ngô nhìn Phù Tiên Tử với ánh mắt khinh thường và nói: "Mọi người nổi giận? Ai tức giận? Ta nói có người đã ném bản nguyên của Thiên Khôn Tử giới vào Phạt Ngô giới ta, đây là sự thật, nếu không tin thì các người có thể liên hợp lại thảo phạt ta! Phạt Ngô ta chấp hết!"

"Ngươi!"

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa."

Chúa tể Bắc Lý của Bắc Lý giới mở miệng khuyên ngăn.

"Mọi người đều biết Phạt Ngô là người như thế nào, ta tin lời lão nói là sự thật, có người dùng thủ đoạn khiến chúng ta nội chiến, mà hiện tại Phạt Ngô có bản nguyên của Thiên Khôn Tử giới, vậy cứ trực tiếp bắt tên Tu Thần đó tới đây rồi hỏi, không phải là rõ ràng rồi sao? Nếu thật sự không hỏi ra được, vậy sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn cũng được, đúng không Phạt Ngô?" Bắc Lý nhìn về phía Phạt Ngô.

"Cũng được." Phạt Ngô đáp.

Phù Tiên Tử và Thiên Cương nhíu mày cùng một lúc.

Phạt Ngô tự tin như vậy, sợ là trong lòng có bản lĩnh đó!

"Được! Vậy thì bắt Tu Thần đó tới đây hỏi, đề nghị này của Bắc Lý rất hay, không phải cứ bắt tới là giải quyết được vấn đề rồi sao? Sao phải cãi nhau thế?" Thần Vũ cười ha ha và nói.

"Vậy thì, mời, Phạt Ngô đại nhân." Phù Tiên Tử cười lạnh rồi nói.

Phạt Ngô hừ lạnh một tiếng, sau đó mở bàn tay ra, xoay tròn rồi nắm chặt.

Không hề có động tĩnh.

Phạt Ngô hơi sửng sốt.

Sau đó lão làm phép một lần nữa.

Tu Thần ở bên trong hình chiếu vẫn đang nằm trên ghế tắm nắng uống nước dừa với vẻ hưởng thụ như cũ, còn đang ngâm nga một bài hát.

"Sao vậy?" Thần Vũ nhíu mày, nhìn về phía Phạt Ngô một cách khó hiểu.

"Không bắt tới đây được." Phạt Ngô lạnh lùng đáp, trong giọng nói bí mật mang theo sự ngạc nhiên.

Sắc mặt của tất cả mọi người đều run lên, nhìn về phía Phạt Ngô một cách kinh ngạc.

"Ngươi đang đùa ta sao? Ngươi nắm giữ bản nguyên của Thiên Khôn Tử giới, mà không bắt được một người sao?" Thần Vũ nói với giọng bất mãn.

"Đúng vậy, Phạt Ngô, ngươi không thành thật, vừa rồi còn luôn miệng nói không liên quan đến ngươi, bây giờ kêu ngươi mang một người tới đây mà ngươi cũng không muốn? Thế này có hơi không coi chúng ta ra gì quá rổi đấy?" Trường Sinh lạnh giọng nói.

Những người khác cũng đều mở miệng chất vấn.

Chiêu này của Phạt Ngô quả thật khiến bọn họ đều có chút tức giận.

Đây chẳng phải là coi bọn họ như phế vật mà lừa một cách rõ ràng đấy sao?

"Các người không tin? Được thôi, ta giao lại bản nguyên của Thiên Khôn Tử giới cho các người, các người tự mình bắt hắn tới đi, hoặc bây giờ trực tiếp đến Thiên Khôn Tử giới mang người tới đây cũng được." Phạt Ngô nói với giọng trào phúng.

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa, các người quả thực đang vu oan cho Phạt Ngô đại lão rồi, là ta ném bản nguyên của Thiên Khôn Tử giới cho lão đấy, về phần mục đích, bây giờ đã đạt được rồi."

Tu Thần trong hình chiếu đột nhiên ngồi thẳng người lên, ánh mắt nhìn về phía bọn họ và nói với vẻ mặt tươi cười.

Tu Thần vừa mở miệng, khiến cho chúa tể của chín đại Nguyên giới ở đó đều sợ đến hai mắt trợn tròn, cho dù là Phạt Ngô cũng mang vẻ mặt không dám tin.

"Ngươi! Ngươi!" Phù Tiên Tử quả thực đã sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Không gian này, ngoài bọn họ ra, thì người khác hoàn toàn không có khả năng tiến vào và nhìn trộm được!

Mà hiện giờ Tu Thần không những có thể phát hiện ra mình đang bị nhìn trộm, mà còn biết được nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ ở nơi này? Rồi mở miệng châm biếm chín vị đại lão của Nguyên giới ngay trước mặt bọn họ.

Việc này giống như ngươi đang xem ti vi, sau đó người trong ti vi đột nhiên nói chuyện với ngươi vậy.

"Ngươi là ai? Thật sự cho rằng ngươi có thể giết được ta sao? Phù Tiên Tử, ngươi đề cao mình quá rồi đấy." Tu Thần nhìn Phù Tiên Tử với vẻ mặt xem thường.

"Ngươi đã làm như thế nào?" Phạt Ngô chất vấn Tu Thần bằng giọng nói trầm thấp.

Tu Thần nhún vai, đáp với vẻ mặt khiêu khích: "Muốn biết sao? Vậy thì tới bắt ta đi, đợi các ngươi ở Thiên Khôn Tử giới đấy, không dám tới thì quên đi."

"Láo xược! Tiểu tử vô sỉ từ đâu tới mà dám kiêu ngạo, nói lời ngông cuồng như vậy! Ngươi có biết chúng ta là ai không?" Thần Vũ tức giận quát.

Tu Thần nhìn Thần Vũ mà buồn cười, hắn nói: "Chúa tể của chín đại Nguyên giới, đều là đại lão hàng đầu, sao ta lại không biết được chứ? Thần Vũ đại lão, ta rất có hứng thú với Ngân Hà Tử giới của ngươi, bao giờ thì ngươi tặng nó cho ta thế? Hay là ta lấy một Tử giới để đổi với ngươi nhé?"

Tu Thần tới từ Ngân Hà Tử giới, chẳng qua Thần Vũ không biết chuyện đó.

"Ngươi muốn Ngân Hà Tử giới của ta? Ai cho ngươi dũng khí đó?" Thần Vũ lạnh lùng hỏi.

Tu Thần lắc đầu rồi thở dài một tiếng, hắn uống một ngụm nước dừa rồi nói: "Đến bây giờ mà các người vẫn còn chưa hiểu rõ tình hình sao? Đến bây giờ, mà các người vẫn không biết tại sao các người lại tụ tập lại một chỗ sao?"

Sau khi chúa tể của chín đại Nguyên giới nghe được lời nói của Tu Thần, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh.

"Ngươi nói trong chúng ta có kẻ phản bội thật sao? Người đó đã nội ứng ngoại hợp với ngươi?" Bắc Lý mở miệng nói.

Tu Thần búng tay một cái, cười đáp: "Vẫn là Bắc Lý đại lão của chúng ta thông minh, cấm chế không gian chín giới của các ngươi, ngoài bản thân các ngươi ra, còn có ai trong Chư Thiên Vạn giới này có thể tiến vào được chứ? Vậy chắc chắn đã có người cho ta huyết mạch của các ngươi, nên ta mới có thể nhìn trộm các ngươi từ bên này. Phạt Ngô đại lão, ngươi nói xem, ta nói có đúng hay không? Có phải có lý do này không?"

Những người khác đồng loạt nhìn về phía Phạt Ngô.

Phạt Ngô hừ lạnh một tiếng, đáp: "Nhiều năm như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ta gặp được một người còn kiêu ngạo hơn cả ta, Tu Thần đúng không? Được, ngươi cứ đợi ở Thiên Khôn Tử giới đi, chẳng mấy chốc ta sẽ cho ngươi biết cái giá của việc ngông cuồng lớn đến thế nào."

"Ngươi đích thân tới sao?" Tu Thần đột nhiên phấn chấn hẳn lên.

"Bắt ngươi mà cần đích thân ta ra tay sao? Ngươi cho rằng ngươi có thể chọc được Phù Tiên Tử, thì cũng có thể làm càn trước mặt ta được sao? Có phải ngươi đã quá xem trọng bản thân mình rồi không?" Phạt Ngô cười khẩy rồi nói.

Tu Thần nghe được lời của Phạt Ngô thì lộ ra vẻ mặt thất vọng, hắn lại nằm xuống ghế tắm nắng, nói với giọng bùi ngùi: "Vậy thì thật nhàm chán, còn tưởng sẽ được giết người lợi hại nhất là ngươi cơ, ta khuyên các vị đại lão, các người muốn bắt ta hay giết ta, tốt nhất vẫn nên để bản thể đích thân tới đây, bằng không, kết quả sẽ không được tốt đẹp cho lắm đâu, không tin thì ngươi cứ hỏi Phù Tiên Tử xem, lão có ấn tượng sâu đậm nhất đấy."

"Tu Thần! Chết đến nơi rồi mà ngươi vẫn còn khua môi múa mép!"

Phù Tiên Tử quả thực tức đến phát điên luôn rồi, hình ảnh bị Tu Thần sỉ nhục lúc trước lại xuất hiện trong đầu lão, quả thực không thể nào quên được.

"Cứ nói mấy lời dữ tợn thì có ý nghĩa gì đâu? Ngược lại, các ngươi có tới giết ta không?" Tu Thần mở hai tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch