Phù Tiên Tử nhìn Vô Thần bên dưới một cách ý vị sâu xa.
Lão vừa mới trở về từ không gian chúa tể, toàn bộ tâm trí đều đặt ở bên trong đó, cho nên bản thể vẫn luôn trong một trạng thái bế quan, trong khoảng thời gian này cũng không đi kiểm tra xem Phù Tiên giới đã xảy ra chuyện gì.
Hiện giờ bản thể của Vô Thần đột nhiên tới đây, nói với lão rằng y có một tin liên quan đến Tu Thần, điều này khiến lão cảm thấy có chút không đúng.
Cho tới nay, ngoài một lần bái sư, và một lần ở Nam cảnh kia ra, thì Vô Thần chưa từng dùng bản thể để tới gặp lão.
Tại sao lại chọn bản thể tới đây vào thời điểm này?
Việc này không hợp với tính cách của Vô Thần.
"Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?" Phù Tiên Tử lạnh giọng hỏi.
Vẻ mặt của Vô Thần căng thẳng, y dùng ngón tay mân mê chiếc nhẫn màu đen ở ngón trỏ.
Hiển nhiên chiếc nhẫn này cũng lọt vào mắt Phù Tiên Tử.
Chiếc nhẫn đó khiến Phù Tiên Tử có một loại cảm giác sợ hãi trong lòng, lập tức khiến lão nhíu mày.
"Khi người không có ở đây, một người vô cùng mạnh mẽ đã tới tìm ta." Vô Thần mở miệng nói.
Phù Tiên Tử híp mắt lại và cười hỏi: "Mạnh đến đâu? Lẽ nào tên Tu Thần đó đã trở lại sao?"
Vô Thần lắc đầu.
"Không phải là Tu Thần, người đó không có thực thể, chỉ là một chiếc áo choàng màu đen, nhưng thực lực vô cùng kỳ lạ, đồ nhi không thể nào tấn công được hắn, nhưng hắn lại có thể công kích đồ nhi."
"Hư Vô Ngưng Thể?" Vẻ mặt Phù Tiên Tử hơi thay đổi.
"Hư Vô Ngưng Thể? Đó là gì vậy ạ?" Sắc mặt của Vô thần nặng nề.
Y quả thật không biết rốt cuộc sự tồn tại của hắc bào kia là gì, nó hoàn toàn phá vỡ nhận thức của y.
Người khác không thể công kích được, nhưng hắn lại có thể tấn công người khác, điều này quả thực là quá khoa trương.
"Một loại công pháp mà thôi, thực lực của đối phương ít nhất cũng phải là Phệ Thiên Hành Giả cấp năm, cấp bậc tiêu chuẩn của chúa tể." Phù Tiên Tử giải thích.
Cấp bậc tiêu chuẩn của chúa tể?
Sắc mặt Vô Thần trắng bệch, y nuốt mạnh một ngụm nước miếng.
Bây giờ thời thế đã thay đổi rồi sao?
Bất cứ sự tồn tại nào xuất hiện cũng có thể treo mình lên đánh?
Vậy ý nghĩa của việc nỗ lực bao nhiêu năm nay của mình nằm ở đâu?
Vừa nghĩ đến điểm này, Vô Thần càng lúc càng giữ vững quyết tâm trong lòng mình!
Y nhất định phải thay thế Phù Tiên Tử!
"Hắn nói hắn chính là người sau lưng Tu Thần sao?" Phù Tiên Tử hỏi.
Vô thần gật đầu và đáp: "Thưa vâng, hắn tìm được đồ nhi, sau đó trực tiếp đánh bại và vây khốn đồ nhi, nói cho đồ nhi biết hắn chính là người sau lưng Tu Thần, mục tiêu của hắn chính là chín đại Nguyên giới, muốn kêu đồ nhi gia nhập dưới trướng của hắn."
"Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách để hắn phải chấp nhận một rủi ro lớn như vậy, để tới khuyên ngươi gia nhập sao?" Phù Tiên Tử chẳng giữ lại một chút thể diện nào cho Vô Thần, lão chỉ thẳng ra.
Vô Thần cắn răng, đôi mắt hiện lên vẻ tức giận, nhưng trong nháy mắt đã biến mất không thấy nữa, y cười gượng và đáp: "Đồ nhi cũng không biết tại sao hắn lại làm như vậy, khi đó đồ nhi đã bị hắn chế ngự, hoàn toàn không có cách nào khác, cho nên đồ nhi đã đồng ý với hắn."
Phù Tiên Tử nhìn Vô Thần một cách ý vị sâu xa.
Phù Tiên Tử sẽ không tin những lời Vô Thần đã nói.
Bởi vì hoàn toàn không có lý do gì cả.
Tuy Vô Thần là chúa tể ngoài mặt của Phù Tiên giới, và từ trước đến nay cũng đều do y quản lý nơi đó.
Thế nhưng giới hạn về mặt thực lực và thiên phú của y thực sự không ổn, nếu Vô Thần có khả năng đe dọa đến sự tồn tại của Phù Tiên Tử, thì y đã chẳng thể nào sống được đến tận bây giờ.
Trong mắt của Phù Tiên Tử, Vô Thần chính là một người làm công tốt nhất, chẳng sinh ra một chút uy hiếp nào đối với lão.
Cho dù những chuyện mờ ám mà y làm sau lưng lão có nhiều đến đâu, thì cũng không thay đổi được bất cứ chuyện gì.
Nói trắng ra, trong mắt của Phù Tiên Tử, Vô Thần chính là rác rưởi! Chỉ là một thứ rác rưởi không bao giờ có thể đe dọa đến địa vị của lão mà thôi.
"Sau đó hắn thả ngươi ra, rồi đi mất sao?" Phù Tiên Tử cười lạnh và hỏi.
Vô Thần lại gật đầu một lần nữa.
"Đồ nhi cũng không hiểu, đồ nhi chỉ nói ngoài miệng muốn gia nhập với bọn họ, sau đó hắn trực tiếp thả ta ra, rồi xoay người đi mất, không nói thêm bất cứ chuyện dư thừa nào."
"Vậy chiếc nhẫn đó của ngươi, sao ta chưa từng thấy ngươi đeo nó lần nào?"
Phù Tiên Tử không tiếp tục hỏi nữa, mà ánh mắt tập trung vào chiếc nhẫn màu đen trong tay Vô Thần.
Một chiếc nhẫn có thể khiến lão cảm thấy sợ hãi, đó chắc chắn không phải là thứ bình thường.
Vô Thần nghe được lời nói của Phù Tiên Tử, sắc mặt y thay đổi, nhìn Phù Tiên Tử với ánh mắt hoang mang và vội vàng nói: "Đây là một chiếc nhẫn nạp linh mà đồ nhi vừa mới luyện chế ra, nuôi nhốt một ít sinh linh ở bên trong, trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, đồ nhi lo lắng nhẫn nạp linh sẽ bị người ta phá hỏng, vì thế mới đeo nó lên tay."
"Nhẫn nạp linh?"
Phù Tiên Tử cười ha ha, vẻ mặt vô cùng nghiền ngẫm.
"Đúng vậy, đây chính là nhẫn nạp linh, không phải sư tôn cũng có mấy cái sao ạ?" Vô Thần cười gượng và đáp, giọng nói lộ rõ vẻ vô cùng khẩn trương và sợ hãi...
Phù Tiên Tử không lên tiếng, nhưng Vô Thần lại cảm nhận được thần niệm to lớn đang bao phủ trên người mình, y sợ đến mức vội vàng lùi lại.
Nhưng đã muộn rồi, Phù Tiên Tử đã trực tiếp giam cầm y lại.
Lão muốn xem thử thứ mà Vô Thần gọi là nhẫn nạp linh rốt cuộc là cái gì!
Thần niệm đang dò xét, khi tiếp xúc với chiếc nhẫn màu đen thì đột nhiên bị văng ra.
Trên mặt Phù Tiên Tử lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chiếc nhẫn này có pháp chú phòng ngự cực kỳ mạnh, vậy mà lại có thể ngăn cản thần niệm của một chúa tể như lão ở bên ngoài, hoàn toàn không thấm vào bên trong được.
"Pháp trận phòng ngự trên nhẫn nạp linh của ngươi thật khó lường, ngay cả vi sư cũng không thể điều tra ra, bắt đầu từ khi nào mà sự hiểu biết của ngươi về pháp trận lại đạt đến trình độ như vậy? Tại sao vi sư không biết?" Phù Tiên Tử liên tục cười lạnh, giọng điệu trở nên có chút đáng sợ.
Sắc mặt Vô Thần tái nhợt, y dùng tay che chiếc nhẫn lại rồi run giọng nói: "Đồ nhi đã phí rất nhiều công sức và phải trả cái giá lớn cho chiếc nhẫn nạp linh này, cho nên cũng đã bố trí một pháp trận mạnh, sư tôn không thể tra xét, có thể nguyên thân là vì hóa thân chăng."
Phù Tiên Tử nhướng mày, nói: "Dựa theo ý của ngươi mà nói, thì hiện giờ thực lực bản thể của ngươi đã có thể chống lại hóa thân của vi sư rồi sao?"
"Đồ nhi không dám!"
Vô Thần vội vàng đáp lời.
Phù Tiên Tử lại cười lạnh vài tiếng, lão duỗi tay phải ra rồi ngoắc một cái.
Cơ thể của Vô Thần lập tức bay về phía trước, y hoàn toàn không kiểm soát được, sau đó tay của y duỗi ra, thẳng đến trước mặt Phù Tiên Tử.
"Sư tôn? Sư tôn tha mạng!"
Vô Thân hoảng hốt và sợ hãi, y mở miệng cầu xin sự tha thứ.
Thế nhưng Phù Tiên Tử hoàn toàn không để ý tới y, lão chậm rãi duỗi tay phải của mình ra rồi nắm lấy ngón trỏ của Vô Thần, sau đó nhẹ nhàng kéo một cái.
"Á..."
Vô Thần phát ra một tiếng kêu thảm thiết, toàn bộ ngón trỏ của y đều bị Phù Tiên Tử kéo đứt, chiếc nhẫn nạp linh đó vẫn còn nằm trên ngón trỏ.
"Người phải biết năng lực của mình, cũng phải hiểu rõ vị trí của mình."
Phù Tiên Tử lôi chiếc nhẫn trên ngón trỏ của Vô Thần xuống, chơi đùa với nó một cách thích thú.
"Sư tôn tha mạng! Đồ nhi biết sai! Đồ nhi đã biết sai rồi!" Vô Thần cầu xin trong sự đau đớn.
Phù Tiên Tử cười lạnh vài tiếng, nhìn về phía Vô Thần và hỏi: "Ồ? Ngươi đã biết sai? Sai ở đâu? Tại sao vi sư không biết?”