Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 474:

Chương 474. Sự thay đổi đáng sợ! Vô Thần phản kích!

Nụ cười và giọng nói của Phù Tiên Tử khiến Vô Thần cảm thấy lạnh lẽo khắp cả người.

Sát khí như có như không tản ra trên người đối phương khiến tâm hồn y run rẩy, cả tinh thần của y như sắp sụp đổ.

Bọn họ ngoài mặt là sư đồ, nhưng thực chất lại là chủ tớ.

Chỉ cần Vô Thần để lộ ra một chút dấu hiệu không thích hợp, thì Phù Tiên Tử sẽ dạy dỗ và sỉ nhục y mà không cho y một chút thể diện nào.

Y chỉ là một con chó trong tay Phù Tiên Tử và giúp lão trông nhà mà thôi.

"Ta... ta không nên nói muốn gia nhập với hắc bào kia vì mạng sống! Ta không nên khinh nhờn uy nghiêm của sư tôn!" Vô Thần kêu lên đau đớn.

Hiện tại toàn bộ linh hồn y đều đang bị thiêu đốt, vô số ngọn lửa màu đen ùa tới từ bốn phương tám hướng, và chui vào trong cơ thể y.

Phù Tiên Tử nghe được lời Vô Thần nói, lão cười ha ha, lại xem xét cẩn thận chiếc nhẫn trong tay rồi nói: "Con kiến còn ham sống, huống chi là một con người? Vì mạng sống, ngươi đồng ý với đối phương cũng là chuyện bình thường, không đồng ý mới là bất thường."

"Sư tôn tha mạng!"

Vô Thần tiếp tục cầu xin sự tha thứ, trên mặt y phủ kín vết nứt màu đen như mạng nhện, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn và khủng khiếp.

"Ta biết ngươi đã làm những chuyện gì sau lưng ta vào những năm này." Phù Tiên Tử nói.

Toàn thân Vô Thần run rẩy dữ dội, y nhìn Phù Tiên Tử trong sự khiếp sợ và tuyệt vọng, con mắt trợn tròn như muốn nứt ra.

"Nhưng ta không để ý, bởi vì con kiến thì chính là con kiến, có ăn vụng thế nào cũng chẳng thể lớn thành voi được, ta cũng chỉ nhắm một mắt, mở một mắt đối với những trò vụng trộm của ngươi, thế nhưng dã tâm của ngươi lại chưa bao giờ thay đổi. Từ Thiên giới cho đến Phù Tiên giới, từ đầu có đến cuối chẳng hề thay đổi, đúng là một lòng đấy nhỉ?" Phù Tiên Tử cười lạnh và bảo.

Lúc này, tâm Vô Thần như tro tàn, ánh mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng, ngay cả dũng khí xin tha cũng không nói ra được.

"Ta biết ngươi vẫn luôn muốn thay thế vị trí của ta, muốn giẫm ta dưới chân ngươi, tiếc thay, ngươi vẫn chẳng có cơ hội đó, nhưng có phải sự xuất hiện của hắc bào kia đã cho ngươi hy vọng không? Để ngươi nhìn được tương lai của mình? Mà chiếc nhẫn này, chính là vũ khí mà hắn cho ngươi để đối phó với ta, ta đoán không sai chứ?" Nụ cười trên mặt Phù Tiên Tử dần dần cứng lại, cuối cùng đôi mắt lão lóe ra sát ý nồng đậm.

"Không có thưa sư tôn! Sao đồ nhi dám có suy nghĩ này được? Thực lực của sư tôn vô song, đồ nhi hoàn toàn không dám có suy nghĩ như vậy! Oan uổng quá, thưa sư tôn!" Vô Thần cầu xin sự tha thứ trong đau đớn, giọng nói cũng khàn cả đi, vẻ mặt lại vô cùng tuyệt vọng.

"Oan uổng."

Phù Tiên Tử cười ha ha, sau đó lạnh giọng quát: "Có oan uổng hay không, không do ngươi quyết định, ngươi cũng không có tư cách để nói, mà ta, chúa tể của Phù Tiên giới, chính là chân lý nói mới được!"

Vô Thần câm như hến, cơ thể lơ lửng giữa không trung, run rẩy ở phía xa.

Phù Tiên Tử không để ý tới Vô Thần nữa, mà đeo chiếc nhẫn lên ngón tay mình.

Không có bất kỳ phản ứng gì.

Trong ánh mắt y lộ ra vẻ ngạc nhiên.

"Chiếc nhẫn này, quả thực đang giấu gì đó, ít nhất hiện tại không nhìn ra được, ngươi chỉ dựa vào một chiếc nhẫn này mà cũng dám để bản thể đích thân tới đây, sợ là bên trong chiếc nhẫn này có một nguồn sức mạnh vô cùng to lớn đúng không? Sẽ là cái gì đây?" Phù Tiên Tử lẩm bẩm trong sự tò mò.

Sau đó, hóa thân đó của lão trực tiếp biến mất không thấy nữa, giây tiếp theo, lại có một Phù Tiên Tử xuất hiện ngay tại chỗ đó.

"Không phải ngươi nói hóa thân không có đủ ti vi, nên không nhìn thấu được sao? Vậy thì ta sẽ chiều lòng ngươi." Phù Tiên Tử nở nụ cười nghiền ngẫm, sau đó lại rót thần niệm vào trong chiếc nhẫn.

"Vù..."

Một dòng khí đen mạnh mẽ tản ra từ bên trong chiếc nhẫn.

Phù Tiên Tử nhíu chặt mày, lúc này lão thu thần niệm lại, sau đó nhìn về phía Vô Thần, híp đôi mắt sâu xa của mình lại.

"Bên trong thứ này ẩn chứa sức mạnh, bí ẩn và mạnh mẽ, nếu đánh trúng bản thể của vi sư thật, chỉ sợ sẽ thật sự làm ta bị thương mất, không thể không nói, thủ đoạn của hắc bào kia lợi hại thật đấy." Phù Tiên Tử chậm rãi nói.

Vô Thần đang cúi đầu, toàn thân co giật, không nói nên lời.

"Ta rất tò mò, rốt cuộc bên trong là sức mạnh gì, mới có thể khiến ngươi tự tin như vậy mà tới tính kế ta?" Phù Tiên Tử rất hứng thú.

"Nếu sử dụng nó thì sao?"

"Loại nhẫn cấm chế sức mạnh thường được khởi động thông qua huyết mạch, hoặc là luyện hóa."

"Phía trên nó không có một chút khí tức nào của huyết mạch, vậy chắc hẳn chính là luyện hóa, phương pháp luyện hóa loại nhẫn chứa sức mạnh rất đơn giản, trực tiếp đeo lên, rót thần nguyên vào trong, sau đó dung hợp lại là được, cho nên ngươi vẫn luôn mang nó theo đúng không?"

Phù Tiên Tử vẫn đang tự lẩm bẩm một mình.

Mà lúc này, nước mắt và nước mũi Vô Thần đã rơi đầy đất, thoạt nhìn giống như đã đau đớn đến mức choáng váng, hoàn toàn khong nghe được lời nói của Phù Tiên Tử.

Phù Tiên Tử nhìn thoáng qua Vô Thần và cười ha ha vài tiếng.

Sau đó, lão đeo chiếc nhẫn lên trên ngón trỏ rồi rót thần niệm vào trong.

Lão phải xóa sạch thần niệm của Vô Thần.

Với nhận thức của Phù Tiên Tử, một chiếc nhẫn có thể khiến cường giả ở cấp bậc chúa tể sợ hãi như vậy, vậy chắc chắn sức mạnh ẩn chứa bên trong vô cùng khổng lồ, hiển nhiên Phù Tiên Tử sẽ không bỏ qua nó, y trực tiếp chiếm nó làm của riêng.

Thế nhưng, thần niệm vẫn bị văng ra như cũ.

Phù Tiên Tử nhíu chặt mày.

Trong lòng lão đột nhiên dâng lên một cảm giác khủng hoảng khó tả.

Trong nháy mắt, lão lập tức nắm lấy chiếc nhẫn và định rút nó xuống.

Thế nhưng, vẫn quá muộn như cũ.

Chiếc nhẫn đột nhiên phun ra những ngọn lửa màu đen đầy trời, sau đó rót vào trong cơ thể của Phù Tiên Tử, mà cùng lúc đó, cơ thể của Phù Tiên Tử cũng tuôn ra một dòng khí màu đen và rót vào trong người của Vô Thần.

"Á.... a a..."

"Ha ha ha ha..."

"Rốt cuộc!"

"Rốt cuộc ngươi cũng đeo nó lên!"

"Ta đã nghĩ vô số cách, vô số kế hoạch!"

"Cuối cùng ngươi vẫn đeo nó lên!"

"Quả nhiên ngươi vẫn là ngươi, tự cao tự đại, không coi ai ra gì, cũng chẳng đặt thứ gì vào trong mắt mình!"

"Ngươi coi tất cả đều chỉ là con kiến! Ngươi cho rằng ngươi chính là người vô địch tuyệt đối ở Phù Tiên giới! Từ trước đến nay, ngươi chẳng coi một ai là con người hết!"

"Ha ha ha! Ha ha ha ha!"

Giọng nói của Vô Thần truyền vào tai Phù Tiên Tử.

Chỉ thấy y từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, trên gương mặt hiện lên nụ cười dữ tợn, khóe miệng gần như kéo đến mang tai, thoạt nhìn vô cùng tà ác.

Phù Tiên Tử hoảng hốt trong lòng, lão tức giận quát: "Vô thần! Rốt cuộc ngươi đã làm gì!"

Lão muốn đẩy lùi và hóa giải sức mạnh không biết tên đang rót vào cơ thể mình kia, nhưng lại kinh ngạc khi phát hiện ra mình hoàn toàn không làm được!

Thậm chí hiện tại ngoài nói chuyện ra, thì cơ thể hoàn toàn không động đậy được!

Nỗi sợ hãi bắt đầu tràn ngập trong lòng Phù Tiên Tử.

Lão thậm chí còn chẳng biết cảm giác sợ hãi là gì, chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh và toàn thân run rẩy.

"Ta muốn làm gì?"

"Không phải ngươi luôn biết đấy sao?"

"Ta muốn thay thế ngươi! Sư tôn của ta!"

Vô Thần nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt sợ hãi của Phù Tiên Tử với một nụ cười gằn.

Ánh mắt đó, vừa tức giận vừa thù hận.

"Đồ khốn nạn! Ngươi cho rằng thứ này có thể giết chết lão tử được sao? Ngươi ngây thơ quá rồi!" Phù Tiên Tử rống lên giận dữ.

"Khà khà khà khà..."

Vô Thần cúi đầu, bả vai rung lên không ngừng.

Sau đó y ngẩng phắt đầu lên, hốc mắt gần như muốn nứt ra, đôi mắt phủ đầy tơ máu tràn ngập vẻ hưng phấn bệnh hoạn.

"Ai nói ta muốn giết ngươi? Phù Tiên Tử, thứ ta muốn chính là cơ thể của ngươi!"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch