Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 479:

Chương 479. Xuất hiện là chết! Hoàn toàn tuyệt vọng!

Vô Thần và Phù Tiên Tử đều dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào Tu thần.

"Ngươi coi ta là trẻ con ba tuổi sao? Hay là coi tên phế vật này bị thiểu năng? Cố ý dùng bản thể của ngươi để dụ lão ra tay, sau đó cố tình chết?" Vô Thần chỉ vào Phù Tiên Tử dưới chân và nói với vẻ mặt châm biếm.

Phù Tiên Tử trừng mắt nhìn Vô Thần với ánh mắt vô cùng oán độc, xương sườn nhô ra từ nơi lồng ngực bị đè xuống, lộ rõ vẻ vô cùng dữ tợn và khủng khiếp, trên mặt lão cũng toàn là máu, hiện giờ Phù Tiên Tử không dám chọc giận Vô Thần, chỉ có thể ngấm ngầm chịu đựng mà không lên tiếng.

"Ôi."

Tu Thần lắc đầu, nhìn về phía Phù Tiên Tử với ánh mắt thương cảm.

"Tốt xấu gì thì ngươi cũng là chúa tể của Phù Tiên giới, sao bây giờ lại lăn lộn thành ra thế này? Ta cũng cảm thấy không đáng thay ngươi, bị đồ đệ của mình sỉ nhục và chửi mắng như vậy, hoàn toàn không quan tâm đến tình cảm sư đồ, thật là đáng buồn." Tu Thần thở dài và nói.

Nghe được những lời này của Tu Thần, đôi mắt của Phù Tiên Tử đỏ hoe, lão thật sự muốn bật khóc.

Một chúa tể!

Lão đã sống qua những năm tháng vô tận, và kiểm soát Phù Tiên giới lâu như vậy, người chiến thắng trận đại chiến Tiên Ma song Tử năm đó, bây giờ lại bị một Vô Thần từ trước đến nay lão chưa từng coi trọng cướp mất.

Loại xót xa và đau đớn này không phải là thứ người bình thường có thể hiểu được.

"Được rồi, ta thấy cơ thể này của ngươi cũng là bản thể, đã tới đây thì đừng dong dài như vậy nữa, ta biết ngươi có thể vẫn còn phương pháp phục sinh, nhưng không thành vấn đề, trước tiên cứ hành hạ ngươi đến chết một lần để xả hận ý trong lòng ta cũng không tệ." Vô Thần nói với Tu Thần với ánh mắt lạnh lùng.

Tu Thần lắc đầu, cười nhạo một tiếng và nói: "Cướp được xác của Phù Tiên Tử, thì ngươi đã thật sự coi mình thành một nhân vật rồi sao? Ánh mắt của hắc bào đó kém như sao? Liếc mắt đã biết nhà giàu mới nổi."

"Ngươi nói cái gì?"

Vô Thần nghe được hai chữ "hắc bào", sắc mặt lập tức thay đổi, y nhìn về phía Tu Thần một cách hoảng sợ.

Y chỉ nói với mỗi Phù Tiên Tử về sự tồn tại của hắc bào mà thôi, tại sao Tu Thần lại biết?

Đương nhiên y không biết hiện giờ y đang ở trong lĩnh vực vô địch của Tu Thần, Vô Thần đối với Tu Thần mà nói, vốn dĩ không có bất cứ bí mật đáng nói nào, một khi bắt đầu dùng Vãng Sinh Chuyển Hồn, liếc mắt một cái hắn đã nhìn thấu y hoàn toàn.

Vô Thần vẫn còn non quá, hơn nữa cũng đã quá sốt ruột, y muốn tiêu diệt toàn bộ hóa thân của Phù Tiên Tử ngay lập tức, thế cho nên hiện giờ người đứng trước mặt Tu Thần chính là bản thể.

Hơn nữa cho dù không phải là bản thể, thì Vô Thần cũng đã sớm bị Tu Thần gieo cấm chế tuyệt mệnh, nơi hắn gieo xuống chính là linh hồn của Vô Thần, mà không phải là cơ thể y, cho nên, cho dù hiện giờ Vô Thần đã cướp xác của Phù Tiên Tử, nhưng sinh tử vẫn là chuyện nằm trong một suy nghĩ của Tu Thần như cũ, có chạy đến đâu cũng vô dụng.

Chẳng qua điều duy nhất khiến Tu Thần cảm thấy đáng tiếc chính là linh hồn to lớn trong bản thể của Phù Tiên Tử đã bị Vô Thần tiêu diệt, có nghĩa là sinh linh chi lực trong linh hồn đó đã biến mất vô ích và trở về Chư Thiên Vạn giới.

Hiện tại giết chết Vô Thần, thứ nhận được chỉ là sinh linh chi lực hàm chứa trong cơ thể của Phù Tiên Tử, và cả sinh linh chi lực trong linh hồn của Vô Thần.

Như vậy tính ra hắn đã lỗ nặng rồi!

Hình như sinh linh chi lực mà mỗi một người cống hiến cho Tu Thần, đều thiếu mất một nửa.

Sớm biết Vô Thần sẽ có cơ hội trở mình như vậy, thì Tu Thần đã giết chết y ngay từ đầu rồi, dẫn đến bây giờ tổn thất lớn như vậy.

Quả thực là đau lòng ghê gớm.

Vốn dĩ Tu Thần và Phù Tiên Tử giống nhau, bọn họ hoàn toàn không coi Vô Thần ra gì, y thật sự chỉ là một con bọ nhảy mà thôi, không đáng để nhắc tới.

Ai biết bây giờ sẽ biến thành cái dạng này?

Chiếc nhẫn đó quả thực quá độc và bá.

Có thể nói, đã nhiều năm cho tới nay, Vô Thần là người duy nhất Tu Thần nhìn sai về khả năng nổi dậy.

Thậm chí còn có chút khiến hắn khâm phục, chiếc nhẫn được hắc bào ngoại giới kia đưa cho mà y cũng dám thử, hoàn toàn không chừa cho mình một đường lui.

"Không phải ngươi nói ngươi biết thân phận của ta sao? Tại sao nghe thấy hắc bào lại kinh ngạc như vậy?" Trên mặt Tu thần mang theo một nụ cười nghiền ngẫm.

Sắc mặt Vô Thần xanh mét, y nghiến răng nghiến lợi nói: "Cũng đúng, cho dù ngươi có quan hệ gì với hắc bào đó, thì bây giờ ta cũng đã cướp xác của Phù Tiên Tử và có được sức mạnh của lão, ta lợi hại như vậy thì các người có thể làm gì được ta? Tu Thần, nói lời trăng trối cuối cùng của ngươi đi!"

"Ngốc ơi là ngốc." Tu Thần lắc đầu và cười, đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau.

Có mấy luồng khí tức mạnh mẽ đang bay nhanh về phía này.

Trong nháy mắt, Phong Vũ Nguyệt và những thuộc hạ khác đã tới trước mặt Tu Thần.

Khi hắn nhìn thấy có tận hai Phù Tiên Tử trên mặt thì lập tức sững sờ.

Phù Tiên Tử nhìn thấy Phong Vũ Nguyệt, lập tức quát: "Đi! Đi ngay!"

Phong Vũ Nguyệt nhíu mày.

Hiển nhiên hắn nhìn ra được Phù Tiên Tử đang nói chỉ là một hóa thân mà thôi, nhưng tại sao bản thể ở bên cạnh không mở miệng? Mà lại là hóa thân?

"Phong Vũ Nguyệt! Hắn là Vô Thần! Hắn cướp bản thể của ta, bây giờ ta đã hoàn toàn bị phế bỏ rồi, ngươi mau đi ngay!" Phù Tiên Tử la lớn lên.

"Cái gì?"

Phong Vũ Nguyệt và đám thuộc hạ lập tức thay đổi sắc mắt, và nhìn chằm chằm vào Vô Thần.

Vô Thần lại có thể cướp xác của Phù Tiên Tử sao?

Trong lòng Phong Vũ Nguyệt tỏ ý không thể nào chấp nhận dược, làm sao có thể có thủ đoạn khoa trương như vậy, cướp cơ thể và thực lực của một chúa tể sao?

Lúc này, Vô Thần đã hoàn toàn mặc kệ, y nhếch miệng lên cười dữ tợn và nói: "Tới cũng đúng lúc lắm, đỡ cho ta phải đi tìm các ngươi, bây giờ ta sẽ giải quyết toàn bộ các ngươi luôn một thể, từ nay về sau Phù Tiên Tử có thể hoàn toàn đổi danh hiệu mới."

"Ngươi... ngươi thật sự là Vô Thần?" Sắc mặt của Phong Vũ Nguyệt hoảng sợ.

"Có gì khác nhau sao? Dù sao bây giờ ta cũng sẽ giết chết các ngươi, đương nhiên, người đầu tiên cần giết chính là ngươi." Vô Thần vừa nói, vừa nhìn vào Tu Thần ở phía đối diện.

Tu Thần bật cười rồi ngồi xuống, trong nháy mắt ngồi xuống, dưới cơ thể ngưng tụ ra một cái ghế.

Tu Thần ngồi trên ghế và nhìn vô Thần với vẻ mặt trêu tức, hắn nói: "Nào, qua đây giết ta đi."

Sắc mặt Vô Thần lãnh lẽo, y cười dữ tợn, đáp: "Chết đến nơi mà vẫn còn mạnh mồm, quả đúng là phong cách không thay đổi của Tu Thần ngươi! Vậy ta sẽ không khách khí nữa!"

"Đại nhân đi mau!"

Vô Thần vừa nói xong, Phong Vũ Nguyệt đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, chỉ thấy vô số tia sấm sét màu tím rơi từ trên trời xuống, và đánh về phía Vô Thần.

Những tia sấm sét đó bí mật mang theo khí tức hủy thiên diệt địa, trực tiếp phá vỡ không gian.

Vô Thần ngẩng đầu nhìn về phía Phong Vũ Nguyệt, cười lạnh và nói: "Đúng là con chó trung thành của Phù Tiên Tử!"

Vừa nói xong, Vô Thần đột nhiên giơ bàn tay lên, vung thẳng về phía Phong Vũ Nguyệt.

"Ầm..."

Chỉ thấy không gian bên cạnh Phong Vũ Nguyệt và đám thuộc hạ trực tiếp vỡ vụn, sau đó những mảnh không gian đó dội mạnh vào cơ thể bọn họ.

"Á...."

Một tiếng kêu thảm thiết như đứt từng khúc ruột vang vọng khắp mọi nơi, cơ thể của đám người Phong Vũ Nguyệt nứt ra từng chút một, sau đó nổ một tiếng, hóa thành mưa máu ngập trời.

Phù Tiên Tử nhìn người của mình bị tiêu diệt trong nháy mắt, sắc mặt lập tức xám như trò tàn.

Phong Vũ Nguyệt là chỗ dựa duy nhất của lão sau này, lão vẫn còn phân thân trong những Nguyên giới khác, vả lại còn có vô số thủ đoạn, chỉ cần Phong Vũ nguyệt không chết, thì sớm muộn gì lão cũng sẽ trở lại, hơn nữa cũng có cơ hội tìm được cách lấy lại cơ thể của mình.

Đây cũng là lý do tại sao lão vừa nhìn thấy Phong Vũ Nguyệt tới, đã kêu hắn lập tức chạy đi.

Thế nhưng bây giờ Phong Vũ Nguyệt đã chết rồi, với tu vi của những hóa thân ở Nguyên giới khác, sẽ còn có ai nghe theo mệnh lệnh của lão? Giúp lão làm việc nữa đây?

Giờ khắc này, Phù Tiên Tử đã hoàn toàn tuyệt vọng.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch