Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 480:

Chương 480. Ngôn Xuất Pháp Tùy! Tu Thần thủ đoạn!

Chỉ một chiêu vô cùng đơn giản, Vô Thần đã giết chết Phong Vũ Nguyệt và toàn bộ thuộc hạ của hắn.

Phải biết rằng, thật ra thực lực của Phong Vũ Nguyệt vốn dĩ trên Vô Thần.

Loại cảm giác giơ tay một cái đã hóa tất cả thành tro bụi khiến trong lòng Vô Thần vô cùng sảng khoái, thậm chí còn nhắm mắt lại và hưởng thụ điều đó.

"Đây chính là khoái cảm mà thực lực mang lại."

Vô Thần nhắm hai mắt lại, trên gương mặt nở nụ cười bệnh hoạn, lộ ra vẻ vô cùng tận hưởng và thoải mái.

Lúc này, Phù Tiên Tử ở dưới chân y đã hoàn toàn mất hết hy vọng, lão trừng mắt nhìn bóng lưng của Vô Thần bằng ánh mắt oán độc và tức giận, rồi quát: "Vô Thần! Ngươi cho rằng cướp cơ thể của ta thì có thể vô địch thiên hạ sao? Cảnh giới của ngươi vẫn ở cái cấp bậc rác rưởi đó! Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần để tám đại chúa tể khác biết chuyện này, bọn họ sẽ xông tới đây giết chết ngươi! Bởi vì cảnh giới của ngươi không thể nào tăng lên được, đó không phải là ý nghĩa thực sự của chúa tể! Tám đại chúa tể giết ngươi dễ như trở bàn tay!"

Nghe thấy tiếng gầm gừ của Phù Tiên Tử, Vô Thần chậm rãi mở mắt ra, rồi quay đầu nhìn Phù Tiên Tử.

"Cho nên? Nếu ta đã dám đi tới bước này, ta sẽ còn để ý đến những thứ khác nữa sao? Ta dám mất cả chì lẫn chài, còn bọn họ có dám không?" Vô Thần cười dữ tợn và nói.

Hiện giờ, Vô Thần quả thực đã không còn sợ thứ gì nữa, nếu thật sự giống như lời Phù Tiên Tử đã nói, những chúa tể Nguyên giới khác sẽ tới đối phó với y, y không đánh lại thì cứ chạy là được.

Chỉ cần giữ lại tính mạng, thì y vẫn sẽ có cơ hội.

Giống như hiện tại, y đã hoàn toàn cướp xác của Phù Tiên Tử.

"Ngươi thật sự không biết sống chết!" Phù Tiên Tử tức giận quát.

Đôi mắt của Vô Thần hơi híp lại, y nghiêng đầu nhìn Phù Tiên Tử, khóe miệng từ từ nhếch lên, cười đáp: "Kẻ không biết sống chết là ngươi, được rồi, hóa thân này của ngươi cũng nên câm miệng đi thôi, giết hóa thân của ngươi xong, ta sẽ từ từ chơi đùa với Tu Thần đệ đệ của ta."

Vô Thần nói xong, định một chưởng đánh xuống.

Chỉ là vào đúng lúc y giơ bàn tay lên, thì Phù Tiên Tử ở dưới mặt đất đột nhiên biến mất, biến mất một cách vô cùng bất ngờ như vậy, hoàn toàn không có bất cứ dao động không gian nào.

Con ngươi của Vô Thần đột nhiên co rụt lại, y quay đầu nhìn Tu Thần ở phía sau.

Chỉ thấy Tu Thần đang ngồi trên ghế, nhìn y với một nụ cười nghiền ngẫm trên gương mặt, trước mặt Tu Thần, có một Phù Tiên Tử đang nằm với vẻ mặt sợ hãi.

"Không có bất cứ dao động không gian nào, ngươi đã làm nó như thế nào?" Vô Thần lạnh giọng quát.

Đây cũng là lý do tại sao Phù Tiên Tử lại đang sợ hãi vào lúc này.

Không phải lão sợ Vô Thần sẽ giết hóa thân này của lão, dù sao đây cũng chỉ là hóa thân mà thôi, vốn dĩ đã không có đường sống nào đáng nói.

Thứ lão sợ chính là phương pháp của Tu Thần, lão hoàn toàn không cảm nhận được một chút dao động bất thường nào, chính là đột nhiên xuất hiện trước mắt Tu thần.

Tốt xấu gì thì Phù Tiên Tử cũng là người từng làm chúa tể vô số năm, lão biết rõ chuyện này vốn không có khả năng làm được.

Nhưng Tu thần lại làm được, hắn thật sự dịch chuyển lão tới đây một cách lặng yên không một tiếng động.

Tu Thần nhìn thoáng qua Phù Tiên Tử dưới chân, cười ha ha rồi nói: "Ta không thể để ngươi giết hóa thân này của lão được, bằng không, kế hoạch sau này của ta sẽ rất khó thực hiện."

"Rốt cuộc vừa rồi ngươi đã sử dụng phương pháp gì!" Vô Thần không có kiên nhẫn để phí lời và dong dài với Tu Thần, y tức giận quát.

Trong lòng y đã bắt đầu cảnh giác, không muốn vướng mắc vào Tu Thần quá lâu.

"Phương pháp của ta, làm sao các người có thể biết được? Cho dù là Vô Thần ngươi, hay là Phù Tiên Tử, cho tới nay đều cảm thấy ta đang chiến đấu với các ngươi, tranh đấu một mất một còn với các ngươi, coi ta thành kẻ địch của mình, ha ha." Tu Thần nói tới đây, khẽ cười một tiếng và lắc đầu, sau đó chậm rãi đứng dậy.

Ánh mắt Vô Thần trở nên vô cùng dữ tợn và hung ác, y lạnh giọng quát: "Cho nên? Cho nên ngươi cảm thấy chúng ta không xứng trở thành đối thủ của ngươi? Đều cho rằng chúng ta là phế vật đúng không? Tốt lắm! Vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, cái gì mới gọi là phế vật!

"Quỳ xuống!"

Vô Thần vừa nói xong, ánh mắt của Tu Thần đột nhiên híp lại, hắn quát một tiếng lạnh lùng

Trong phút chốc, Vô Thần cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng khủng khiếp quét về phía y từ bốn phương tám hướng, sau đó hai đầu gối y mềm nhũn và quỳ thẳng xuống.

"Rầm!"

Đất núi rung chuyển, mặt đất dưới đầu gối Vô Thần trực tiếp nứt ra, tạo thành hai khe nứt thật dài kéo dài hơn trăm dặm.

"Sao... sao có thể!"

Con ngươi của Vô Thần giãn ra, nhìn hai gối đang quỳ xuống của mình với vẻ mặt hốt hoảng và sợ hãi, sau đó y đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tu Thần, vẻ mặt quả thật như đã nhìn thấy quỷ.

Mà lúc này, Phù Tiên Tử cũng mang vẻ mặt đờ đẫn, sự chấn động và hoảng sợ trên gương mặt đã khiến biểu cảm của lão vặn vẹo cả đi.

"Ngôn Xuất Pháp Tùy? Không thể nào! Làm sao Ngôn Xuất Pháp Tùy có thể đối phó được với Vô Thần hiện tại?" Phù Tiên Tử nhìn về phía Tu thần, giọng nói run rẩy cả lên.

Tu thần lại phá vỡ nhận thức của lão, mà lần này còn đáng sợ và không thể chấp nhận được hơn cả lúc trước.

Ngôn Xuất Pháp Tùy chắc chắn không thành vấn đề đối với thân phận chúa tể, cho dù trận chiến giữa bọn họ đã hoàn toàn không còn loại thuật pháp thần thông rườm rà này, một ánh mắt, một khí thế, và một câu nói có thể lấy mạng của người khác.

Nhưng loại Ngôn Xuất Pháp Tùy này thực ra chính là là một dạng biến thể của thuật pháp thần thông của bản thân, cần phải rút khí tức của mình, hơn nữa lại có hiệu quả cực kỳ nhỏ bé đối với người có năng lực Phệ Thiên Hành Giả trên cấp hai, thậm chí còn có thể nói là không có tác dụng.

Thế nhưng tại sao một câu nói của Tu Thần lại thật sự khiến Vô Thần phải quỳ xuống?

Tại sao lão lại không cảm nhận được bất cứ dao động nào trong khí tức ở xung quanh?

Phù Tiên Tử hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng ra được Tu Thần đã làm nó như thế nào.

Mà Vô Thần thì còn hơn cả thế, hiện tại cả người y vẫn chưa thể hoàn toàn lấy lại được bình tĩnh.

Y cho rằng mình đã cướp xác của Phù Tiên Tử, cảm nhận được sức mạnh của Phù Tiên Tử, thì không phải có thể giết chết Tu Thần dễ như trở bàn tay hay sao?

Hiện giờ một câu nói của hắn lại khiến mình quỳ xuống? Thậm chí còn chẳng có một chút khả năng phản kháng nào, đây là đang nói đùa sao?

Trên mặt Tu Thần mang theo một nụ cười mỉm, hắn rất hưởng thụ biểu cảm và tâm trạng của hai người họ hiện tại.

"Bây giờ đã cảm nhận được chưa? Có phải đang có loại cảm giác sợ đến mất mật hay không?" Tu Thần cười ha ha và mở miệng hỏi.

"Tu Thần! Rốt cuộc ngươi đã hạ cấm chế gì với ta!" Vô Thần hét lớn lên.

"Cấm chế?"

Tu Thần cười ha ha và đáp: "Vừa rồi ta đã nói, là các ngươi vẫn luôn coi ta thành kẻ địch, nhưng từ trước tới nay, ta chưa từng coi các ngươi là đối thủ, bởi vì trong mắt ta, các ngươi chẳng khác gì rác rưởi cho lắm."

"Tu Thần! Có bản lĩnh thì chúng ta đấu một trận đại chiến bằng thực lực đi!" Vô Thần vốn dĩ không nghe lọt ta lời nói của Tu Thần, vẫn điên cuồng gào thét như cũ.

Tu thần trực tiếp mặc kệ y, hiện tại hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.

"Ngươi... rốt cuộc ngươi là cần tây của ai?"

Phù Tiên Tử nhìn thấy ánh mắt của Tu Thần hướng về phía lão, trong lòng run lên.



"Ta là ai?" Tu Thần mỉm cười, đi tới trước mặt Phù Tiên Tử, nắm lấy đầu của lão bằng bàn tay mình.

"Chuyện ta là ai, không thể nào nói cho ngươi biết được."

"Ngươi muốn làm gì!"

Sắc mặt của Phù Tiên Tử kinh hãi, con ngươi trợn tròn như muốn nứt ra, lão hoảng sợ hỏi.

"Hóa thân này của ngươi sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch sau này của ta, cho nên ta phải bắt hết lại." Tu Thần nhếch miệng cười, sau đó bàn tay phủ lên đầu Phù Tiên Tử đột nhiên lóe ra ánh sáng màu vàng.

"Á..."

Tiếng kêu thảm thiết như đứt từng khúc ruột của Phù Tiên Tử truyền khắp ngàn dặm.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch