Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 482:

Chương 482. Kết cuộc của thời đại, tiêu diệt Phù Tiên!

"Tu Thần! Ngươi thực sự muốn làm đến cùng sao?" Vô Thần phẫn nộ gầm lên với Tu Thần, sắc mặt tràn đầy nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.

Y đang phải cảm nhận nỗi sợ hãi khủng khiếp trước nay chưa từng có, sợ hãi trước thực lực của Tu Thần, sợ hãi trước tình cảnh khó khăn lắm mới lấy được thứ mình muốn, vậy mà bản thân lại sắp bị tiêu diệt.

"Đúng vậy, ta chính là kẻ đã giết người là giết toàn gia. Ngươi làm gì được ta?" Tu Thần nhếch miệng cười.

Lúc này Phù Tiên Tử lại khá bình tĩnh, dường như chỉ chớp mắt đã nghĩ thông suốt mọi chuyện. Lão từ từ nhìn về phía Vô Thần, ánh mắt đầy vẻ châm biếm.

"Đồ nhi ngoan, ngươi vui vẻ với kết cục này chứ? Nếu không phải ngươi là kẻ lòng lang dạ sói đoạt xác của vi sư, thì hôm nay sẽ rơi vào xuống số phận này sao?"

"Lão già kia câm miệng cho ta!" Vô Thần quát lớn một tiếng.

Phù Tiên Tử đã hoàn toàn phớt lờ những lời quát mắng của Vô Thần, tâm lạnh như tro tàn. Lão sống lâu như vậy, làm sao mà không biết Tu Thần chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ? Nói nhiều hơn nữa cũng chỉ phí nước bọt mà thôi, có chăng chỉ là kéo dài chút hơi tài.

Chẳng có ý nghĩa gì cả.

"Tu Thần, ta biết ngươi chắc chắn sẽ không để chúng ta được sống. Bây giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu trước khi chết. Ngươi có thể trả lời ta được không?" Phù Tiên Tử hỏi Tu Thần với giọng cầu xin.

Tu Thần mỉm cười, đáp: "Không được, bởi vì ta và ngươi không quen biết, tại sao ta phải thỏa mãn nguyện vọng trước khi chết của ngươi?"

"Ngươi!"

"Phụt!"

Phù Tiên Tử bị lời Tu Thần chọc giận đến mức hộc máu.

"Ngươi đúng là đồ ác độc!" Phù Tiên Tử mắng một câu, ánh mắt đầy oán độc nhìn chằm chằm Tu Thần.

Tu Thần khinh thường cười khẩy một tiếng, đứng trước mặt lão, ngón tay chỉ vào giữa chân mày đối phương, nói: "Ta đã nói rồi, các ngươi không xứng được biết ta là ai, cũng không xứng được biết rốt cuộc mục đích sau mọi chuyện của ta là gì. Phù Tiên Tử, thời đại của ngươi kết thúc rồi."

"Không! Không! Đợi đã! Đợi..."

Mắt Phù Tiên Tử trợn tròn như muốn nứt ra, lão gào thảm thiết cầu xin Tu Thần dừng tay, nhưng quả thực là đã phí công.

Từ đầu ngón tay Tu Thần bỗng tỏa ra từng vòng sóng màu vàng, chớp mắt đã bao phủ toàn bộ Phù Tiên Tử. Sau đó tiếng một tiếng uỳnh vang lên, cả người Phù Tiên Tử tan ra, da dẻ, xương cốt, bắp thịt cùng non nửa linh hồn tan thành hư vô từng tấc một, cuối cùng biến mất hoàn toàn.

Vương giả một thời gian, chúa tể một Nguyên giới, vào giờ khắc này đã tuyên cáo kết cục, trọn đời không được siêu sinh.

Vô Thần ngây người nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt, thân thể bắt đầu run rẩy, nét mặt trở nên dữ tợn. Y muốn thở dốc, nhưng lại phát hiện mình không thể hít thở, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng lăn từ trên trán xuống.

Phù Tiên Tử đang sống sờ sờ trước mặt y, cứ thế bị Tu Thần đánh tan thành mây khói, ngay cả một hóa thân cũng không chừa lại. Nỗi sợ hãi này đã vượt qua tất cả nỗi sợ hãi mà Vô Thần đã cảm nhận được lúc trước.

Lúc này y đang không ngừng điều khiển hóa thân chạy ra khỏi Phù Tiên giới, y không muốn mình sẽ trở thành Phù Tiên Tử tiếp theo.

Đáng tiếc, trò lén lút của Vô Thần làm sao qua được mắt Tu Thần?

Tu Thần đi tới trước mặt y, tay phải chụp vào đỉnh đầu Vô Thần.

"Đừng! Đừng mà Tu Thần! Ta sai rồi! Ta có thể làm trâu làm ngựa cho ngươi! Ta... ta thậm chí có thể giúp ngươi qua mặt các chúa tể Nguyên giới khác! Chỉ cần ta còn sống, họ sẽ không dám tới cướp đoạt Phù Tiên giới! Thật đấy! Thân thể này của ta chính là của Phù Tiên Tử, bọn họ tuyệt đối sẽ không nhận ra!" Vô Thần liều mạng tìm lý do để mình được sống.

Tu Thần mỉm cười, nói: "Vì sao đến giờ ngươi vẫn còn cho rằng ta sẽ quan tâm đến chuyện các chúa tể Nguyên giới khác sẽ đến tấn công ta chứ? Phù Tiên Tử ấy gì? Ta cũng có Phù Tiên Tử."

Tu Thần nói xong, trên bãi đất trống bên cạnh bỗng nhiên bốc lên một luồng gió xoáy màu đỏ như máu, sau đó một bóng người từ từ xuất hiện trước mặt Vô Thần.

Đó chính là Phù Tiên Tử.

Bất kể là khí tức hay thực lực hay tinh nguyên, tất cả đều vô cùng hoàn hảo!

Phù Tiên Tử chân chính có những thứ gì, điều này không ai rõ hơn Vô Thần. Y thấy người trước mắt này chính là Phù Tiên Tử thực sự!

Nhưng thân thể hiện giờ của y chính là của Phù Tiên Tử cơ mà? Hơn nữa sức mạnh trong cơ thể cũng không thể là giả được. Kẻ đối diện kia là ai?

Vô Thần trợn tròn mắt, cả người như rơi xuống vực sâu, đần mặt nhìn về phía Tu Thần.

Ánh mắt này của y giống như đang nhìn thấy một bầy yêu ma quỷ quái vậy, đầy nỗi hoảng hốt và tuyệt vọng.

"Sao lại thế? Ngươi rốt cuộc là ai?" Vô Thần hét lên một tiếng xé ruột xé gan.

Nhưng Tu Thần không để ý tới y, ánh sáng màu vàng trong lòng bàn tay tản ra. Vô Thần lập tức hét lên thảm thiết, vô số thần nguyên hóa thân từ các nơi khác bị hút về, quay lại cơ thể y.

Chỉ trong nửa khắc, toàn bộ hóa thân của Vô Thần đã bị hút về, nhập vào trong hồn nguyên của chính y.

Tu Thần buông ta ra, mỉm cười nhìn Vô Thần.

"Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao có thể sáng tạo ra sự tồn tại như Phù Tiên Tử? Vì sao có thể sáng tạo ra một sự tồn tại có thực lực giống hệt lão? Tu Thần! Ngươi không phải là người trong chín đại Nguyên giới! Ngươi là người ngoại giới!" Vô Thần gầm lên với Tu Thần như bị thần kinh, hai mắt đỏ sọc, mặt mũi vặn vẹo dữ tợn.

"Ngoại giới?"

Tu Thần cười lạnh một tiếng, đáp: "Ta chính là cửu đại Nguyên giới, cửu đại Nguyên giới chính là ta! Mà sự tồn tại của các ngươi đều được ta từng ban cho mà thôi. Hiện giờ ta chẳng qua đang thu hồi lại những thứ thuộc về mình."

Vô Thần nghe Tu Thần nói vậy, cả người ngây ra, sau đó con ngươi co lại, run giọng kêu lên: "Ngươi... ngươi là tích..."

"Uỳnh!"

Vô Thần còn chưa dứt lời, cả người lập tức nổ tung, hóa thành màn sương máu bay đầy trời, sau đó sương máu đông đặc lại, rơi xuống mặt đất hóa thành bụi.

Vô Thần cũng đi theo bước chân của Phù Tiên Tử, hoàn toàn bị tiêu diệt.

Tu Thần nhắm hai mắt lại.

Một khắc sau, hắn chậm rãi mở mắt ra.

"Khốn kiếp."

Tu Thần mắng một tiếng. Hắn vốn tưởng rằng giết chết Phù Tiên Tử, lấy được sinh linh chi lực là có thể hoàn toàn bao trùm Phù Tiên giới, nhưng lại bị Vô Thần giở trò, nên giờ chỉ có thể bao trùm được hai phần ba. Còn một phần ba chưa thể xâm chiếm được.

Hết cách, Tu Thần chỉ có thể tiến hành thu hoạch toàn bộ Phù Tiên giới.

"Đại nhân, làm sao vậy?" Pháp Hải ở bên cạnh Phù Tiên Tử phục chế, nghe Tu Thần chửi một tiếng, vội vàng hỏi.

Tu Thần nhìn thoáng qua hai ngươi, khóe miệng hơi nhếch lên, đáp: "Không sao, nhắm mắt lại đợi một lúc, đừng nhúc nhích."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó lập tức nhắm mắt lại.

Tu Thần chậm rãi giơ tay phải của mình lên đỉnh đầu sau đó bỗng nhiên kéo giật xuống.

"Uỳnh!"

Lấy Tu Thần làm trung tâm, hai phần ba Phù Tiên giới trong nháy mắt hóa thành vùng hư vô, tất cả sinh linh bên trong đều bị biến mất sạch, sinh linh chi lực bị Tu Thần thu hoạch hết.

Sau khi thu hoạch xong hai phần ba sinh linh chi lực, hắn lại lập tức sử dụng toàn bộ, bao phủ được một ba diện tích còn lại, hắn tiếp tục thu hoạch hốt.

Trong nháy mắt, toàn bộ Phù Tiên giới chỉ còn ba sinh mệnh: Tu Thần, Pháp Hải và Phù Tiên Tử phục chế.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch