Sau khi tiêu diệt toàn bộ Phù Tiên giới, Tu Thần lại khôi phục mọi thứ về trạng thái lúc đầu.
Hắn đã lấy được toàn bộ sinh linh chi lực của Phù Tiên giới, nhưng điều khiến hắn buồn bực là vẫn chưa thể thăng cấp, chưa đạt tới cấp bậc Phệ Hóa Chư Thiên.
Thực ra chủ yếu nhất vẫn là vì cây gậy chọc cứt Vô Thần, tiêu diệt mất thần nguyên bản thể của Phù Tiên Tử, sau đó thân thể của Vô Thần lại bị hắn tiêu diệt, qua qua lại lại một hồi khiến Tu Thần gần như bị tổn thất mất một nửa số sinh linh chi lực thu được từ hai người này.
Không thì chỉ cần một Phù Tiên Tử hoàn chỉnh là đủ để cho Tu Thần trực tiếp thăng cấp. Nhưng Tu Thần lại không thể không cảm ơn Vô Thần, nếu không phải nhờ vào chiêu thức đổi trắng thay đen ấy của y, thì hắn chưa thể lấy được Phù Tiên giới nhanh như vậy.
Chỉ có thể nói mọi chuyện đều do tạo hóa, để hắn nhặt được một món hời lơns.
"Thất sách quá."
Tu Thần ngồi trên ghế lắc đầu thở dài.
Phù Tiên giới đã là của hắn, cho nên miếu Thiên Thần được hắn chuyển vào bên trong.
Tu Thần không hề ra tay với các thế lực lớn của Phù Tiên Tử, bên ngoài nhìn vào vẫn giống như Phù Tiên Tử và Vô Thần đang quản lý, chỉ có điều hai người kia đều là do Tu Thần tạo ra thôi.
"Vì sao vẫn còn thất sách? Chẳng phải đã lấy được Phù Tiên giới rồi sao?" Mục Ngưng Sương tò mò hỏi.
Tu Thần lắc đầu cười, đáp: "Không thể tự tay giết chết bản thể của Phù Tiên Tử, đối với ta đây là điều đáng tiếc rất lớn. Tên Vô Thần này thật khiến người ta bất ngờ. Ta đã nhìn nhầm rồi, thiếu chút nữa đã để hắn trở thành chúa tể mới của Phù Tiên giới."
Mục Ngưng Sương bật cười, nói: "Bởi vậy không thể coi thường bất cứ ai. Chẳng ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì. Ngài xem ngay cả Vô Thần còn thiếu chút nữa trở mình được, chứ nói gì đến người khác."
Nếu Vô Thần còn sống nghe được những lời này của Mục Ngưng Sương, phỏng chừng sẽ phải gào rống lên. Dựa vào cái gì mà cả thế giới này đều coi thường ta? Cho dù đã đoạt xác Phù Tiên Tử vậy mà y vẫn bại dưới tay Tu Thần.
"Tiếp theo chắc là Thiên giới nhỉ?" Mục Ngưng Sương hỏi.
Tu Thần gật đầu, nói: "Quan hệ giữa Thiên Cương và Phù Tiên rất phức tạp, hai bên vừa kiêng dè nhau, vừa nâng đỡ nhau. Nhưng trước khi xâm chiếm Thiên giới, ta còn có việc muốn làm."
"Chuyện gì?" Mục Ngưng Sương tò mò nhìn Tu Thần.
Tu Thần mìm cười, nhìn lại nàng: "Sở dĩ Vô Thần có thể đoạt xác Phù Tiên Tử mà không bị lão ta vùng vẫy phản kháng, cướp lại thân thể là vì tên áo đen thần bí kia. Hiện giờ tên kia không có trong Phù Tiên giới, đương nhiên là ta muốn đợi hắn xuất hiện để tìm hắn hàn huyên một chút, xem hắn rốt cuộc là ai, người sau lưng là kẻ nào, mục đích là cái gì."
"Không phải là Ma thần ngoại giới sao?" Mục Ngưng Sương hỏi.
Nàng khá nhạy cảm với những việc ở ngoại gới, bởi vì có lẽ sẽ liên quan đến thân phận của nàng.
Ma thần xuất hiện trong vùng hư vô lúc trước chắc chắn không phải là người của chín đại Nguyên giới. Mà Ma thần đó lại trực tiếp ra tay với Mục Ngưng Sương, điều đó gián tiếp chứng minh rằng lai lịch của nàng không hề đơn giản.
Tu Thần mở bàn tay trái ra, hai chiếc nhẫn màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay. Đây là thứ mà tên áo đen đã đưa cho Vô Thần lần trước, cũng là chỗ dựa để y chuyển bại thành thắng.
Sau khi hai người đó chết, chiếc nhẫn lại hiện ra.
"Thứ này khá thú vị, bên trong có một pháp trận giam cầm vô cùng kỳ dị và một pháp trận chuyển đổi, đều là loại dùng cho linh hồn. Ngay cả linh hồn chúa tể như Phù Tiên Tử cũng không có cách này vùng thoát ra được pháp trận giam cầm ấy, bị vây khốn chặt trong thân thể Vô Thần. Quả thực rất lợi hại." Tu Thần cười ha hả, giải thích.
Mục Ngưng Sương chớp đôi mắt long lanh sinh động, nhìn hai chiếc nhẫn đang lơ lửng trong lòng bàn tay Tu Thần: "Có thể giam cầm cả linh hồn của chúa tể không cho thoát thân, chẳng lẽ thực lực của đối phương còn trên cả chúa tể? Liệu công tử có đối phó được hắn không?"
Nàng nhìn Tu Thần với vẻ lo âu, thực ra nàng không có dã tâm gì, cũng không để ý đến thân thế của mình, chỉ cần được ở bên cạnh Tu Thần, chăm sóc tốt cho hắn là thỏa mãn rồi.
Nếu thực sự có một Ma thần ngoại giới hùng mạnh muốn xâm chiếm tới đây, thì nàng không muốn Tu Thần phải mạo hiểm.
Tu Thần lắc đầu cười, cất đôi nhẫn đi: "Yên tâm đi, ta tự có chừng mực."
Nói xong, hắn đứng dậy. Mục Ngưng Sương cũng vội đứng dậy theo, hỏi với vẻ mặt hơi nghi ngờ: "Công tử làm sao vậy?"
"Ba nha đầu kia trở về rồi." Tu Thần cười đáp.
Mục Ngưng Sương quay đầu nhìn laiaj, thấy một khe nứt khổng lồ xuất hiện sau lưng họ, sau đó một bóng người chậm rãi bước ra.
Đó là Thượng Cung Cẩn.
Nàng ta vẫn lạnh lùng vô cảm như trước, con ngươi thờ ơ vô tình khiến cho người ta nhìn vào không khỏi thầm rét run, trên người nàng khoác một chiếc áo choàng màu đen, mũ đeo trên bả vai, tóc tai hơi tán loạn, nhưng nhìn vào lại thêm phần quyến rũ...
Lúc này Thượng Cung Cẩn đã thêm vài phần chín chắn so với lúc trước, đồng thời cũng vương chút nhân tình.
Khi nàng nhìn thấy Tu Thần và Mục Ngưng Sương, đôi mắt đang lạnh lẽo như băng bỗng hiền hòa hơn, trên mặt nở nụ cười vụ vẻ.
"Đồ nhi bái kiến thầy, bái kiến sư nương!"
Thượng Cung Cẩn vội bước đến, quỳ xuống hành lễ.
Giờ Mục Ngưng Sương tập mãi cũng thành quen với tiếng xưng hô "sư nương" này, không còn tỏ ra xấu hổ như trước nữa.
"Đứng lên đi." Tu Thần mỉm cười nói.
Kiểm tra tu vi của Thượng Cung Cẩn, hắn thấy cũng không tệ lắm, cảnh giới đã đạt tới Thần Vương, hơn nữa còn được giữ khá ổn định, ngay cả tâm cảnh cũng theo kịp cảnh giới. Xem ra trong khoảng thời gian này nàng đã có thu hoạch ở Bắc Lý giới.
"Thầy ơi, chuyện ở Phù Tiên giới đã hoàn thành toàn bộ rồi phải không?" Thượng Cung Cẩn nhìn thoáng qua bốn phía, phát hiện cảnh sắc phía xa không giống bên trong Thiên Khôn Tử giới lắm, nhất thời mừng rỡ hỏi.
Lúc họ rời đi, Tu Thần vẫn còn đang tranh đấu với Vô Thần, bây giờ trở về đã thấy hắn ở trong Phù Tiên giới. Thượng Cung Cẩn khá hiểu Tu Thần, nếu không phải là địa bàn hoàn toàn thuộc về hắn thì hắn chẳng thèm cắm rễ nơi này.
"Đúng vậy, đã lấy Phù Tiên giới về rồi." Tu Thần cười ha hả trả lời.
"Lấy về?"
Thượng Cung Cẩn hơi sửng sốt, nghe câu này có vẻ như Phù Tiên giới vốn thuộc về Tu Thần vậy, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, vui vẻ chúc mừng hắn: "Chúc mừng thầy đã lấy được Phù Tiên giới! Thầy là độc nhất vô nhị, quét sạch vạn giới!"
"Được rồi, đừng nịnh hót, ra ngoài một chuyến quay về sao miệng đã lại ngọt như mía lùi thế?" Tu Thần cười mắng một câu.
Thượng Cung Cẩn ngượng ngùng mỉm cười.
"Hẳn là ngươi cũng biết nguyên nhân vi sư gọi ngươi về rồi chứ?" Tu Thần hỏi.
Nét mặt Thượng Cung Cẩn hơi cứng lại, sau đó nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị, gật đầu nói: "Đồ nhi biết! Thầy muốn để đồ nhi tự tay giết chết kẻ thù!"
"Đúng vậy, hiện giờ đã lấy được Phù Tiên giới, ngươi cũng có thể tới Thiên giới báo thù cho Vũ Hóa Thần triều của mình rồi." Tu Thần mỉm cười đáp.
Thượng Cung Cẩn tỏ ra vô cùng hưng phấn và kích động, âm thầm siết chặt nắm tay.