Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 486:

Chương 486. Ngươi cũng đã trưởng thành rồi, không muốn tìm đối tượng sao?

Hắc bào nghe những lời tràn ngập tính uy hiếp của Tu Thần, lập tức không dám lên tiếng.

Gã biết Tu Thần chắc chắn có thể tiêu diệt hóa hồn này của gã.

Vừa rồi những gì Tu Thần phổ cập khoa học cho Thượng Cung Cẩn đều đúng, việc mất đi hóa hồn còn nghiêm trọng hơn cả hóa thân.

Ví dụ, một hóa thân Phệ Thiên Hành Giả cấp ba của Phù Tiên Tử bị hủy diệt, sẽ tiêu hao mất một phần mười tu vi bản thể của lão.

Nhưng nếu một hóa hồn Phệ Thiên Hành Giả cấp ba bị tiêu diệt, thì sẽ trực tiếp mất một phần bảy! Thậm chí là hơn một phần sáu!

Đây là một trị số vô cùng khủng khiếp.

Cho nên gã không muốn để hóa hồn này của mình bị tiêu diệt.

Nhưng gã cũng không thể tiết lộ chuyện của Thiên Nguyên Tử ra được.

"Thời gian một chén trà nhỏ đã qua rồi." Tu Thần lạnh giọng nói.

Hắc bào ngẩng phắt đầu lên rồi đáp: "Ta có thể dùng điều kiện khác để trao đổi!"

"Không cần, tạm biệt."

Tu Thần cười lạnh một tiếng, trực tiếp vung tay lên.

"Ầm!"

Cơ thể của hắc bào đột nhiên bùng lên một ngọn lửa màu vàng.

"Á..."

Tiếng kêu thảm thiết như đứt từng đoạn ruột lại vang lên.

Ngọn lửa màu vàng kia đang cắn nuốt và thiêu đốt hóa hồn này của gã từng chút một, loại đau đớn này còn khổ sở hơn so với xiềng xích săn hồn.

Hắc bào muốn xin tha, nhưng lại không thể nào mở miệng được.

Đến cuối cùng, gã muốn nhanh chóng kết thúc hết tất cả chuyện này, gã không còn cần hóa hồn này nữa, nhưng cũng không thể mở miệng được, cứ bị cắn nuốt và thiêu đốt từ từ như vậy.

"Ồn quá rồi đấy."

Tu Thần lại phất tay, trực tiếp ngăn cách âm thanh của hắc bào.

Thượng Cung Cẩn liếc mắt nhìn hắc bào dưới đại diện, sau đó lại nhìn về phía Tu Thần và hỏi: "Thưa thầy, không thể kéo thần nguyên của bản thể thông qua hóa hồn của gã tới đây được sao?"

Tu Thần mỉm cười rồi đáp: "Đương nhiên không được, việc đó cần bản thể của đối phương phải ở trong chín đại Nguyên giới thì mới được, mà bản thế của gã lại ở giới ngoại thiên, có pháp tắc tích điểm hoàn toàn khác, ta không có cách nào kéo tới đây được."

Thượng Cung Cẩn đột nhiên hiểu ra, sau đó nói với vẻ mặt có chút lo lắng: "Bây giờ vẫn chưa nắm được chín đại Nguyên giới, lại còn mọc ra người của ngoại giới thiên nữa, đồ nhi cảm thấy chuyện này dường như trở nên càng lúc càng khó giải quyết."

"Hỗn loạn biết chạy đi đâu, ít nhất thì ở nơi của vi sư, cũng rất an toàn." Tu Thần nói một cách ý vị sâu xa.

"Đại nhân, hình như gã muốn nói gì đó?" Vô Thần ở bên cạnh hắc bào vốn luôn im lặng không lên tiếng, lại đột nhiên mở miệng.

Tu Thần lắc đầu rồi đáp: "Không cần biết gã nói gì, cho dù nói cũng không thể đoán được thật giả, cứ để hóa hồn này của gã bị hủy diệt là được."

"Vâng."

Vô Thần vội vàng gật đầu.

"Được rồi, các ngươi tiếp tục làm chuyện của mình đi, chúng ta đi thôi." Tu Thần chậm rãi đứng dậy, nói với Vô Thần và Phù Tiên Tử.

Phù Tiên giới vẫn cần người quản lý, Tu Thần không có nhiều tâm tư như vậy, cũng chẳng có mấy hứng thú , nên tiếp tục để bọn họ quản lý là thích hợp nhất.

"Cung tiễn đại nhân!"

Phù Tiên Tử và Vô Thần cùng khom người, chắp tay thi lễ.

Giây tiếp theo, cơ thể của Tu Thần và Thượng Cung Cẩn biến mất trong đại điện, mà trong cùng một lúc đó, hắc bào đang bị giam cầm và ngăn cách đột nhiên hóa thành hắc vụ, rồi chậm rãi tan biến không thấy nữa.

Trở lại miếu Thiên Thần, Mục Ngưng Sương đã làm xong cơm tối.

Nhìn thấy hai người trở lại, nàng cười với họ và nói: "Ăn cơm thôi, đã xong hết cả rồi."

"Sư nương tốt, đã lâu rồi chưa được ăn cơm mà sư nương nấu." Thượng Cung Cẩn nói với một nụ cười.

Đối với bọn họ mà nói, loại việc như ăn cơm này hoàn toàn không cần thiết, ngoài nếm mùi vị ra, thì chẳng có tác dụng gì hết.

Nhưng Tu Thần vẫn ăn rất ngon, cho tới bây giờ đều đủ một ngày ba bữa.

"Vị này là?"

Ngồi vào bàn cơm, Thượng Cung Cẩn nhìn Pháp Hải với vẻ mặt nghi hoặc.

"Pháp Hải, giống đám người Saitama." Tu Thần vừa uống canh, vừa nói một cách thản nhiên.

Thượng Cung Cẩn hiểu ra, sau đó bưng chén rượu lên nói: "Ta tên là Thượng Cung Cẩn, lần đầu gặp mặt, cạn ly."

Pháp Hải rõ ràng có hơi câu nệ, hắn vội vàng cầm lấy ly rượu, rồi cụng một cái với Thượng Cung Cẩn.

"Đều là người một nhà, đừng câu nệ như vậy, cùng nhau ăn thịt và uống rượu đi." Tu Thần cười đáp.

"Vâng, thưa đại nhân." Pháp Hải gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Cơ bản toàn là thịt.

Không có cách nào khác, ai kêu Tu Thần không có thịt thì không vui, cho nên trên cơ bản, bữa cơm của Mục Ngưng Sương toàn là đồ ăn làm từ thịt.

“Ngươi đã uống rượu rồi, mà còn sợ ăn thịt sao?" Tu Thần nhìn thấy bộ dáng do dự của Pháp Hải, vừa cười vừa nói.

Các nhân vật hắn sáng tạo đều được tạo ra dựa theo suy nghĩ trong lòng hắn, ví dụ đám người Saitama và Tôn Ngộ Không, đều có hình tượng và tính cách đại khái trong đầu của Tu Thần, cho nên khi tạo ra bọn họ, tính cách trên căn bản giống như trong ấn tượng của Tu Thần.

Vì thế Pháp Hải này thật sự là một hòa thượng.

Thượng Cung Cẩn thân là tam đệ tử của Tu Thần, nàng ta kính rượu Pháp Hải, đương nhiên hắn không dám không uống, bây giờ Tu thần lại kêu hắn ăn thịt, hắn cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng mà ăn.

"Đừng ăn nữa, thấy ngươi ăn đau khổ như vậy, để ta đi làm mấy món chay cho ngươi." Mục Ngưng Sương nhìn thấy Pháp Hải sắp khóc, không nhịn được mà đứng dậy, cười nói.

"Không cần không cần, thế thì phiền phức lắm, ta không sao." Pháp Hải vội vàng phất tay.

"Không sao, một chút là xong ngay, đợi nha." Mục Ngưng Sương bỏ lại một câu rồi rời đi.

Pháp Hải đặt đũa xuống, sờ đầu mình với vẻ mặt ngại ngùng.

Thượng Cung Cần nhìn bộ dáng của Pháp Hải, không nhịn được mà nở nụ cười.

"Thượng Cung, trong khoảng thời gian ngươi ở Bắc Lý giới, có chạm mặt những người khác hay không?" Tu Thần mở miệng hỏi.

Đám người này cùng nhau đi tới Bắc Lý giới, Tu Thần hoàn toàn không biết bọn họ đang làm gì ở đó, bởi vì nơi đó vẫn không phải là địa bàn của hắn.

"Đồ nhi ngược lại có gặp được Tiểu Bạch, hình như bây giờ đang ở cùng một người rất lợi lại, là đệ tử của Chú Ly, nhưng cũng không rõ lắm, còn những người khác thì đồ nhi không gặp được." Thượng Cung Cẩn nhớ lại trong chốc lát, rồi mới trả lời.

Nghe thấy Tiểu Bạch, Tu Thần không nhịn được mà nở nụ cười, trong lòng cũng có chút xúc động.

Tính ra thì ba con tiểu yêu Tiểu Bạch, Tiểu Liễu và Tiễu Vũ theo hắn sớm nhất, sau đó mới đến Kinh Như Tuyết.

Một đường tới đây, từ một tiểu tử ngốc không dám xuống núi, cũng trở thành chúa tể của một giới như hiện giờ.

Đã qua bao nhiêu năm rồi?

Tu Thần thật sự không nhớ rõ, vì thời gian đã không còn khái niệm và ý nghĩa gì ở nơi của hắn, hơn nữa, tuổi thật của đám người Thượng Cung Cẩn đã rất lớn rồi, lúc trước trực tiếp gia tăng tu vi đến cấp bậc Thần Vương, ít nhất cũng đã trải qua mười mấy kỷ nguyên Nguyên giới.

Mọi thứ như thể mới ngày hôm qua vậy.

Tu Thần thoáng thở dài.

Bây giờ điều khiến hắn buồn bực nhất vẫn là Thiên Nguyên Tử.

Khi ở Thiên Nguyên đại lục, lão chính là người tài ba, có vô số hóa thân, đến Tử giới lại nghe được truyền thuyết về lão, sau đó đến Nguyên giới cũng có luôn.

Dù sao, bất luận ở thế giới nào, cũng có sự tích lưu truyền về Thiên Nguyên Tử.

Lão chính là một nhân vật truyền kỳ.

Chỉ là bây giờ Tu Thần vẫn không biết, rốt cuộc Thiên Nguyên Tử đã đi còn đường nào, đến cùng có quan hệ gì với Bắc Lý và giới ngoại thiên.

"Thầy đang nghĩ gì vậy ạ?"

Thượng Cung Cẩn nhìn thấy Tu Thần hơi ngẩn người, nàng ta nhỏ giọng hỏi.

Tu Thần lấy lại bình tĩnh, cười ha ha rồi nói: "Ngươi cũng đã trưởng thành rồi, không nghĩ đến việc tìm đối tượng sao?”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch