Chương 488. Ma thần chín mắt xuất hiện! Kiêu ngạo và ngang ngược!
Thượng Cung Cẩn và Pháp Hải tiến về phía bầu trời.
Ở nơi này một màu trắng xóa, không có mây, cũng chẳng có bất cứ thứ gì.
Trên bầu trời, thường xuấtt hiện những vết nứt màu đen như mạng nhện, nhưng cũng chỉ lướt qua rồi nhanh chóng khôi phục lại nguyên dạng.
"Tam tiểu thư."
Phù Tiên Tử và Vô Thần tới phía sau Thượng Cung Cẩn, hỏi một tiếng với giọng cung kính.
Đệ tử chính quy ở miếu Thiên Thần có bốn người, Kinh Như Tuyết, Phương Nhuế Nhuế, Thượng Cung Cẩn, người còn lại là Sở Nguyệt, những người khác đều là do Tu Thần tạo ra, và đám người Tiểu Bạch không tính là đệ tử của miếu Thiên Thần, chỉ có thể nói là người của miếu Thiên Thần, giống như sự tồn tại của các thuộc hạ dưới trướng.
Thượng Cung Cẩn hơi gật đầu khi nhìn thấy hai người họ.
Thật ra trong lòng nàng ta vẫn có chút kỳ lạ.
Tuy nàng ta biết rõ Phù Tiên Tử và Vô Thần hiện tại đã không phải là bọn họ lúc trước, đều do Tu Thần sáng tạo lại giống như đám người Saitama.
Nhưng đám người Saitama được tạo ra mà không có bất cứ cơ sở nào, dù sao trước kia, Thượng Cung Cẩn cũng chưa từng biết đến sự tồn tại của Saitama, mà hai người này chính lại là nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng ở Phù Tiên giới, một là chúa tể, một là chúa tể ngoài mặt.
Chúa tể Nguyên giới đó!
Đối với Thượng Cung Cẩn mà nói, cho dù kiếp trước nàng ta là thánh nữ của Vũ Hóa Thần triều, nhưng chúa tể vẫn còn quá xa vời với nàng ta, thậm chí Trường Sinh đã là sự tồn tại cao đến mức bọn họ không thể nào với tới được.
"Đại nhân có nói ai đang tiến đánh hàng rào Nguyên giới không?" Phù Tiên Tử nhíu mày và hỏi.
"Không." Thượng Cung Cẩn lắc đầu.
"Nhìn thế này, có vẻ đối phương không phá được." Vô Thần nói.
Thượng Cung Cẩn mỉm cười: "Hiển nhiên là không phá được rồi, nhưng thầy sẽ mở quyền hạn cho hắn vào, chỉ không biết rốt cuộc thực lực của đối phương như thế nào."
"Có thể tạo ra tiếng động lớn như vậy, tại thời điểm một kích đã khiến nguyên tâm của hàng rào Nguyên giới lộ ra trong nháy mắt, chỉ sợ tu vi không dưới ta đâu." Vô Thần nói.
Hiện giờ, tu vi và toàn bộ năng lực của Vô Thần đã hoàn toàn kế thừa từ bản thể, bao gồm cả Phù Tiên Tử cũng vậy.
Tu Thần không thích quản lý, hắn lười, cho nên cũng đã làm lại toàn bộ kí ức của bọn họ, hiện giờ Phù Tiên giới để hai người họ quản lý như cũ.
Đối với loại chuyện như quản lý Nguyên giới này, có thể những người khác cực kỳ xem trọng và hứng thú, nhưng Tu Thần lại không có một chút hứng thú nào.
Hiện giờ, hứng thú duy nhất của hắn chính là nắm được chín đại Nguyên giới, sau đó hoàn toàn trở thành tích điểm mới.
Sau khi trở thành tích điểm mới thì làm gì?
Về trái đất dưỡng lão, nếu người của ngoại giới thiên muốn giở trò, vậy Tu thần cũng vui vẻ tiếp.
"Ầm!"
Lại một tiếng vang lớn nữa, vết nứt màu đen hình lưới khổng lồ dường như bao phủ phạm vi một nghìn dặm, linh khí trong không khí đã bắt đầu xao động và bất ổn.
"Sắp phá được rồi sao?" Pháp Hải hỏi.
"Đúng, chắc hẳn thầy sắp mở quyền hạn rồi, phỏng chừng ta, ngươi và Vô Thần đều không đối phó được, Phù Tiên Tử, ngươi lên đi." Thượng Cung Cẩn đáp.
Nàng ta là một người vô cùng thông minh, đánh được thì đánh, mạnh hơn mình một chút cũng muốn đánh, nhưng nếu quá mạnh thì không có hứng thú, dù sao cũng chẳng có ai thích bị hành hạ, chuyện không thấy được hy vọng thì vẫn nên để người có năng lực tới giải quyết.
"Răng rắc..."
Một tiếng vang giòn giã truyền tới.
Vết nứt hình lưới màu đen ở nguyên tâm hàng rào không khôi phục lại, mà đang không ngừng nứt ra, phát ra một chuỗi tiếng vang, cuối cùng đột nhiên sụp đổ và nổ tung toàn bộ, một nguồn sức mạnh vô cùng đáng sợ phủ xuống, và nghiền nát toàn bộ không gian.
Phù Tiên Tử hơi híp mắt lại, lão giơ tay lên rồi phất một cái.
"Ầm..."
Chỉ thấy nguồn sức mạnh đó biến mất trong nháy mắt, mà không gian bị vỡ vụn kia cũng nhanh chóng khép lại.
"Ha ha ha ha!"
Một tiếng cười thô ráp truyền vào tai mọi người, chấn động đến mức bên tai mấy người Thượng Cung Cẩn ong ong, khiến tâm thần họ hoảng hốt.
"Nguyên tâm hàng rào của Phù Tiên giới này cũng chẳng ra làm sao? Đánh mấy cái đã vỡ rồi."
Một bóng người từ trời giáng xuống, lơ lửng trước mặt bốn người Thượng Cung Cẩn.
Chính là ma thần mà Thiên Nguyên Tử đã thờ cúng trên núi Thiên Tử ở Thiên Nguyên đại lục, cũng là quái vật mà Tu Thần đã tiêu diệt trong hư vô chi cảnh lúc trước.
Chẳng qua trước kia đều là pho tượng, mà giờ phút này thứ xuất hiện trước mặt bọn họ là quái vật sống sờ sờ.
Là ma thần ngoại giới!
"Ngươi là ai?" Thượng Cung Cẩn lạnh giọng hỏi.
"Cô bé, ngươi không cần biết ta là ai, Tu Thần đâu? Không phải hắn rất lợi hại sao? Hắn đã tiêu diệt hóa hồn của Hắc Vũ, đương nhiên bản ma thần không thể để người nhà mình chịu thiệt thòi được, cho nên ta tới tìm hắn đòi lại một chút đồ." Ma thần chín mắt cười dữ tợn và nói.
Chín con mắt đó tràn ngập khí huyết sát, phối hợp với cái miệng đầy răng nanh của hắn, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn và dọa người....
"Muốn tìm thầy của ta, vậy phải bước qua cửa này của chúng ta đã." Thượng Cung Cẩn không hề sợ hãi một chút nào, nàng ta lạnh giọng nói.
Ma thần chín mắt cười to vài tiếng, một cái tay trong só đó chỉ vào Phù Tiên Tử rồi bảo: "Ngươi cho rằng có Phù Tiên Tử ở đây thì có thể đối phó được với ta sao?"
"Ngươi đang đùa ta đấy sao? Thực lực chúa tể mà không thể đối phó được với ngươi? Có phải ngươi tự tin quá rồi không?" Vô Thần cười nhạo.
"Chúa tể? Không không không, lão không có thực lực của chúa tể, là ngụy chúa tể mà thôi. Tuy bản ma thần không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở Phù Tiên giới các ngươi, nhưng không sao, hôm nay bản ma tôn cũng không phải tới tìm các người để đấu một trận tử chiến, chỉ là muốn tu Thần trả giá một chút, để hắn biết đắc tội chúng ta thì các người không có được cái kết tốt đẹp." Ma thần chín mắt nói bằng giọng kiêu ngạo.
Quả thật Phù Tiên Tử có cấp bậc ngụy chúa tể, phục chế hoàn toàn Phù Tiên Tử của trước kia là chuyện không có khả năng, vì Tu Thần vẫn chưa đạt đến trình độ đó, hơn nữa, cũng không cần thiết.
Thú vui tệ hại của Tu Thần chính là để thuộc hạ tới xử đàn em, còn đại ca thì để hắn đích thân ra mặt, và hành hạ đến khi đối phương nghi ngờ cuộc đời, như vậy mới có thể khiến cho cuộc sống giản dị tự nhiên của hắn có một chút sảng khoái. Bằng không, cả ngày đối mặt với toàn là rác rưởi thích thể hiện, thực sự quá không có cảm giác thành tựu.
Bây giờ ngươi để Tu Thần đi thể hiện với đám người Cửu Nguyên Thánh Vương, hắn sẽ cảm thấy mất mặt, quá hạ thấp sự lợi hại của mình.
"Ngươi luôn nói muốn khiến thầy phải trả giá, nhưng cái giá này là gì?" Thượng Cung Cẩn tò mò hỏi.
"Lúc trước, Tu Thần đã phá một pho tượng bản của ma thần trong hư vô chi cảnh, không đúng, là hai pho, khi ở Tán giới cũng phá một pho, mà hiện giờ lại hủy diệt hóa hồn của Hắc Vũ, mối thù này rất lớn, theo kế hoạch vốn không nên xuất hiện vào lúc này, nhưng bản ma thần không nhịn được, cho nên phải giết sạch toàn bộ sinh linh ở Phù Tiên giới này, để thu lại một chút lãi." Ma thần chín mắt nói một cách dữ tợn.
Trên gương mặt của Thượng Cung Cẩn hiện ra vẻ bừng tỉnh.
Nàng ta thực sự không biết chuyện của Tu Thần và ma thần chín mắt ngày trước.
Lần phá hủy pho tượng ở núi Thiên Tử và phá một pho khác ở hư vô chi cảnh, nàng ta đều không có ở đấy, thậm chí thời điểm ở núi Thiên Tử vẫn chưa trở thành đệ tử của Tu Thần.
"Cho nên chúng ta phải phản kháng sao?" Khóe miệng Thượng Cung Cẩn hơi nhếch lên, vẻ mặt tràn đầy ý khiêu khích.
"Đương nhiên, đương nhiên các ngươi phải hết sức ứng phó, bằng không, làm sao ta có thể tra tấn các ngươi một cách thoải mái đây?" Ma thần chín mắt cười haha, giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo.