Chương 491. Người không vì mình, trời tru đất diệt!
Khói bụi và đá vụn đầy trời đang từ từ tán đi.
Một vết nứt hư vô chi cảnh khổng lồ xuất hiện trước đám người Tu Thần.
Nhìn vào khu vực rộng lớn màu đen này khiến trong lòng người ta cảm thấy chút áp lực nặng nề.
Không có bất cứ tiếng động nào.
"Thưa thầy, người đó đã chết rồi sao?" Thượng Cung Cẩn nhỏ giọng hỏi.
Bây giờ nàng ta vẫn chưa hoàn toàn lấy lại được bình tĩnh.
Không chỉ nàng ta, mà Phù Tiên Tử, Vô Thần và Pháp Hải hiện giờ cũng muốn dâng lên sóng to gió lớn trong lòng.
Tuy bọn họ đều do Tu Thần sáng tạo ra, nhưng tam quan của bọn họ vẫn là tam quan của Chư Thiên Vạn giới, nhận thực của bọn họ vẫn là nhận thức chung của chín giới, bọn họ hoàn toàn không có bất cứ khái niệm gì, cũng chưa bao giờ nhìn thấy chiêu thức này của Tu Thần.
Thuật pháp thần thông đã mạnh đến cấp bậc này rồi sao?
Một chiêu nhẹ nhàng bâng quơ, đã giết chết Ma thần chín mắt trong một giây, điều này quả thực không quá dễ dàng.
Đặc biệt là Phù Tiên Tử, lão là người chấn động nhất trong lòng.
Lão là người có thực lực mạnh nhất, nửa bước nữa là thành chúa tể.
Cái gì gọi là nửa bước nữa thành chúa tể?
Chính là chỉ thiếu nửa bước nữa thôi, là có thể hoàn toàn ngồi lên ghế chúa tể, giống như Phù Tiên Tử đã từng.
Cơ thể, toàn bộ thuật pháp thần thông và pháp tướng của lão đều giống y như đúc với Phù Tiên Tử lúc tước, nếu chỉ xét về mặt thực lực và cơ thể, thì hai người không kém nhau là mấy.
Nhưng lão lại thiếu đúng một thứ.
Đó chính là nguyên pháp chi lực.
Cũng chính là nguyên pháp chi lực của Nguyên giới.
Chỉ khi lão hoàn toàn khống chế pháp tắc Nguyên giới của Phù Tiên giới, thì mới có thể chân chính trở thành Phù Tiên Tử lúc trước.
Nhưng đó là chuyện không có khả năng.
Bởi vì bây giờ pháp tắc chi lực của Nguyên giới đang nằm trong tay Tu Thần.
Pháp tắc chi lực của Nguyên giới thực ra là một thứ bán sinh với sinh linh chi lực.
Khi hắn không chế toàn bộ sinh linh chi lực của một Nguyên giới, hiển nhiên hắn có thể nắm được quyền khống chế pháp tắc của Nguyên giới này.
Đây là pháp tắc của tích điểm kiếp trước, hiện tại Tu thần không thể thay đổi được, nhưng vẫn là câu nói kia, hắn sẽ trở thành tích điểm mới, đến lúc đó toàn bộ pháp tắc đều sẽ thay đổi theo hắn.
"Chết rồi, chẳng thú vị gì hết." Tu Thần thở dài một tiếng.
Hắn còn tưởng rằng người này lợi hại bao nhiêu, vậy mà chỉ một cái Địa Bạo Thiên Tinh đã tiêu đời rồi.
Tu thần đã quá đề cao người này.
Nghe thấy câu "chẳng thú vị gì hết" của Tu Thần, khóe miệng của đám người phía sau hơi giật giật, Phù Tiên Tử lại càng lộ ra vẻ xấu hổ.
“Nhưng thật ra hắn là ai? Tại sao lại lợi hại như vậy? Ngay cả Phù Tiên Tử cũng không thể đánh bại được hắn?" Thượng Cung Cẩn hỏi một cách vô cùng hoang mang.
Theo quan điểm của nàng ta, với thực lực của Phù Tiên Tử chắc chắn có thể chiến đấu với những chúa tể Nguyên giới khác, cho dù cuối cùng không địch lại được nhưng ít nhất vẫn có thể đấu một trận.
Tại sao một Ma thần ngoại giới tùy tiện chui ra này lại mạnh mẽ như vậy? Quả thực là khó mà tưởng tượng nổi.
"Người này rất thú vị, ngươi nói hắn là hóa thân thì không đúng, nhưng nói không phải là hóa thân thì cũng không đúng." Tu Thần cười ha ha rồi nói.
"Dạ?" Thượng Cung Cẩn sững sờ, lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.
Phù Tiên Tử nhíu mày rồi hỏi: "Đại nhân, lẽ nào người này được tách ra từ bản thể?"
Tu Thần nhướng mày và đáp: "Rất thông minh, đúng, hắn được phân tách ra từ trên cơ thể của bản thể, ví dụ như tách một cánh tay ra khỏi cơ thể, sau đó trải qua tế luyện trong vô số năm tháng thì trở thành hắn của hiện tại."
Vẻ mặt của Thượng Cung Cẩn ngạc nhiên và sợ hãi, nàng ta quả thực nghi ngờ tai mình đã nghe nhầm, nói: "Còn có loại năng lực này nữa sao? Cơ thể được phân tách ra cũng bao gồm cả thuộc tính của bản thể, nhưng không thể tu luyện thành sự tồn tại có suy nghĩ độc lập đúng không ạ?”
Trên mặt Tu Thần hiện ra nụ cười ý vị sâu xa, hắn chậm rãi mở miệng đáp: "Bởi vậy mới nói thứ từ giới ngoại thiên rất thú vị, liên tục mang tới bất ngờ cho ta, xem ra đây là thế giới khác hẳn chín đại Nguyên giới."
"Hiện giờ người của giới ngoại thiên không ngừng xuất thiện, hơn nữa lần này lại tấn công Phù Tiên giới một cách vô cùng kiêu ngạo như vậy, lẽ nào, những chúa tể Nguyên giới khác không để tâm đến một chút nào hay sao?" Phù Tiên Tử hỏi.
Tuy chín đại Nguyên giới kiêng dè việc chiến tranh với nhau, nhưng nói trắng ra vẫn là sinh linh đồng tộc, nhưng giới ngoại thiên thì khác. Việc sáng tạo ra không gian chúa tể cũng là để đề phòng một ngày giới ngoại hiên xuất hiện và xâm lấn, động tĩnh vừa rồi lớn như vậy, Phù Tiên Tử không tin những chúa tể Nguyên giới khác không phát hiện ra.
Tu Thần cười ha ha rồi đáp: "Phát hiện thì chắc chắn đã phát hiện ra rồi, chỉ là chuyện không liên quan đến mình thì cứ ném sang một bên, bọn họ cũng chỉ muốn nhìn xem, rốt cuộc người này có thực lực thế nào mà thôi, tốt nhất là có thể tiêu diệt được ta, sau đó bọn họ sẽ phân chia Phù Tiên giới.”
Vẻ mặt của Thượng Cung Cẩn sợ hãi, nàng ta hỏi với vẻ không dám tin: "Bọn họ không sợ chơi với lửa sẽ có ngày chết cháy sao? Nếu giới ngoại thiên hoàn toàn xâm lấn, thì bọn họ cũng chẳng chạy thoát được. Đến lúc đó, lợi ích của mình vẫn sẽ bị tổn hại, còn không bằng trực tiếp giết chết nguy cơ này từ trong trứng nước, bọn họ đang nghĩ cái gì vậy?"
"Bởi vì trong chín đại chúa tể đã xuất hiện tên phản đồ cấu kết với giới ngoại thiên. Hiện giờ, chắc hẳn bọn họ đang nghi ngờ chúa tể của Bắc Lý giới, nhưng vẫn không thể xác nhận được chuyện này, cho nên cứ sống chết mặc bây, đã xuất hiện một tên phản đồ, vậy ai có thể chắc chắn liệu có còn một tên khác nữa hay không? Đến lúc đó, người sống lâu rồi, thì bệnh nghi ngờ sẽ nặng thêm, chẳng ai tin ai hết." Tu Thần đáp với một nụ cười.
Tại sao hắn lại chắc chắn Bắc Lý bị nghi ngờ?
Vì khi đó, sức mạnh của huyết mạch chi lực của Bắc Lý thực sự đang ở trong tay hắn, hắn cũng đã sao chép hoàn hảo lại một phần. Sau đó đột nhiên huyết mạch chi lực có dị động, những chúa tể đó muốn để hắn chủ động mở kính quan sát một lần nữa.
Tu Thần có thể mở, nhưng hắn không làm thế.
Điều hắn muốn chính là khiến những người khác nghi ngờ Bắc Lý.
Tuy rằng người này là sư bá của mình trên danh nghĩa, nhưng Tu Thần không có một chút hảo cảm nào với lão, giữa hai người cũng không có bất cứ tình cảm nào đáng nói.
Nếu phải giết nhau thật, thì Tu Thần sẽ giết chết bản thể của Bắc Lý mà không chớp mắt.
Đều là mấy lão cáo già giả heo ăn thịt hổ, có một thân phận thì có thể trở thành người thân sao? Đó là chuyện không có khả năng.
Huống chi bản thân đã đạt tới loại trình độ này rồi, những ràng buộc về mặt tình cảm sẽ không còn nữa, chỉ cần có lợi cho mình, thì họ sẽ giết cha ruột, con ruột mà không do dự chút nào.
Đây chính là sự lạnh lùng của chúa tể.
Thậm chí có thể nói rằng, bọn họ đã không còn bất cứ cảm xúc gì nữa, tất cả mọi thứ đều là vì mình mà thôi.
"Cho nên chúa tể đều ích kỷ như vậy sao? Ngay cả Nguyên giới sắp bị xâm lấn cũng có thể nhắm mắt làm ngơ?" Sắc mặt của Thượng Cung Cẩn khó chịu, nàng ta không thể nào chấp nhận được chuyện này.
Đối với Thượng Cung Cẩn mà nói, nàng ta là người của Nguyên giới, người của ngoại giới thiên đó chắc chắn là kẻ địch! Cho dù tất cả mọi người trong Nguyên giới đều đang tranh giành sinh tử, càng đánh càng ác liệt, nhưng khi người của ngoại giới thiên xâm lấn, thì nên tạm thời bỏ qua hiềm khích trước kia, để đối phó với người ngoài.
Tu Thần nhìn thoáng qua tam đệ tử của mình, mỉm cười rồi bảo: "Có rất nhiều chuyện, không phải ngươi cảm thấy sao thì nó là vậy, người không vì mình, trời tru đất diệt, câu nói này thực ra rất đúng, nếu mình chết rồi thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa, không phải ai cũng có mong muốn vĩ đại là hy sinh cho Nguyên giới của mình như vậy đâu.”
"Được rồi, các ngươi lui xuống đi, sắp có người sắp tới rồi, ta phải tiếp đón tử tế một chút, nói không chừng sẽ có kết quả bất ngờ." Tu Thần nhìn hư vô chi cảnh bị xé rách mười nghìn mét phía trước, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ý vị sâu xa.
"Rõ, đồ nhi xin cáo lui!"
"Thuộc hạ cáo lui!"
Bốn người Thượng Cung Cẩn và Phù Tiên Tử chắp tay thi lễ rồi rời đi.