"Dễ như trở bàn tay? Ha ha ha! Tu Thần, ngươi thực sự coi mình là đại nhân vật sao? Cho rằng trong không gian chúa tể lần trước, chúa tể chín đại Nguyên giới trong không tự mình đi tróc nã ngươi thì ngươi cảm thấy không ai địch nổi mình ư? Những thứ ở phía sau, làm sao mà ngươi biết được?" Thiên Cương bật cười lớn, nói với vẻ mặt vừa oán độc vừa khinh thường.
Tu Thần chẳng thèm để ý đến vẻ tự tin và châm biếm của lão, chỉ cười đáp: "Bởi vậy, ta vốn tưởng rằng Phù Tiên Tử đã là người tự cho mình là đúng, vô cùng tự cao tự đại rồi, không ngờ ngươi cũng chẳng khác gì. Có điều chuyện này cũng dễ hiểu, làm chúa tể bao năm như vậy, kiêu ngạo một chút cũng là lẽ thường."
"Tu Thần, bây giờ ngươi có nói gì cũng vô dụng, ta sẽ lập tức liên hiệp với các chúa tể Nguyên giới khác, sau đó những chúa tể còn lại chúng ta sẽ chia nhau Phù Tiên giới. Còn Bắc Lý sau lưng ngươi và ngươi chẳng mấy chốc sẽ bước vào vết xe đổ của Phù Tiên Tử. Hãy hưởng thụ những giờ phút cuối cùng của ngươi đi." Thiên Cương cất tiếng cười to, nét mặt vô cùng đắc ý.
Tu Thần cũng bật cười một tiếng: "Ta nghe lời ngươi nói, cảm thấy thực sự sợ hãi đấy. Mấy vị chúa tể cảm thấy thế nào?"
Thiên Cương nhíu mày, chợt quay đầu nhìn ra bốn phía.
"Xem ra kẻ đứng sau lưng ngươi không phải là Bắc Lý."
Một giọng nói già nua vang lên, da mắt Thiên Cương chợt run rẩy.
Bên cạnh lão bất ngờ xuất hiện ba bóng người, là Phạt Ngô, Qua Thiên và Trường Hà!
Lúc Phù Tiên giới mở ra hư vô chi cảnh, ba người bọn họ đã đến gần đó, trên cơ bản là tiến vào Phù Tiên giới cùng lúc với Thiên Cương, chỉ có điều không hiện thân ngay mà thôi.
"Các ngươi..."
Thiên Cương thấy ba người này, ánh mắt nhất thời tỏ ra hoảng sợ. Thực lực của hóa thân ba người này vô cùng hùng mạnh, có thể bằng một nửa cảnh giới của chúa tể!
Ngược lại, hóa thân lần này lão phái tới cùng lắm chỉ có tu vi tương đương với Pháp Hải và Vô Thần thôi.
Vì sao ba người này lại phái hóa thân mạnh nhất đến đây?
Trong lòng Thiên Cương vô cùng hoang mang.
"Ồ, mới có ba người? Ta còn tưởng tất cả đều sẽ đến đây." Tu Thần lắc đầu thở dài một tiếng.
Tất cả đều là hóa thân, chẳng thú vị chút nào cả, hắn không sao mà hứng thú nổi.
"Lúc trước chúng ta suy đoán người sau lưng ngươi là Bắc Lý. Nhưng Phù Tiên Tử chết đã khiến chúng ta loại bỏ nghi ngờ đó. Nếu Bắc Lý và Phù Tiên Tử đối đầu, không có khả năng kết thúc nhanh như vậy được. Nhưng vừa rồi ta lại nhìn thấy pháp tướng Hỗn Độn của Phù Tiên Tử đang đánh nhau với Ma thần chín mắt, mà pháp tướng Hỗn Độn kia lại không hề có nguyên pháp chi lực. Cho nên lúc này ta rất hiếu kỳ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Phạt Ngô bình tĩnh nhìn Tu Thần, chậm rãi lên tiếng.
Từ trong ánh mắt của Phạt Ngô có thể thấy được, lão hoàn toàn không coi Tu Thần vào đâu.
Qua Thiên và Trường Hà cũng giống vậy.
"Ta là chúa tể Trường Hà giới bao năm qua, đây quả là lần đầu tiên gặp phải một kẻ như ngươi."
Thần Vũ Qua Thiên cũng cười lạnh, nói: "Ta nghe Hạo Thiên nói, ngươi từng là người của Ngân Hà Tử giới ta? Đi kiểm tra địa chỉ, ở chỗ mà ngươi đã nói với Hạo Thiên quả thực có một người tên là Tu Thần, có điều sau đó đột nhiên biến mất, xem ra thực sự là ngươi à?"
Tu Thần một mình đối diện với bốn đại chúa tể, nhưng sắc mặt vẫn ung dung bình tĩnh, còn nở nụ cười rất thoải mái: "Đừng vừa tới đã hỏi như bắn súng liên thanh thế chứ? Từng người một thôi."
"Hừ! Quả là một tên ngôn cuồng trước sau như một! Ta thực sự tò mò rốt cuộc ngươi lấy đâu ra sự tự tin ấy? Là Ma thần chín mắt vừa rồi sao? Cho nên thực ra ngươi là người của Giới Ngoại Thiên, hoặc là nên nói người phản bội chín đại Nguyên giới, gia nhập Giới Ngoại Thiên?" Qua Thiên cười lạnh hỏi.
Tu Thần nhướng mày, bật cười mấy tiếng: "Ngươi đừng chụp mũ ta, cái gì là phản bội Nguyên giới chứ? Để ta nói cho ngươi rõ, thực ra ta chỉ có hai mục tiêu. Một là giết chết chúa tể chín đại Nguyên giới các ngươi, còn một là xâm chiếm Giới Ngoại Thiên."
"Ha ha ha!"
"Tu Thần, ngươi coi như là một nhân vật có máu mặt, ngươi cảm thấy nói những lời này thú vị lắm sao?"
"Giết chết chúa tể chín đại Nguyên giới chúng ta? Ngươi tưởng mình là tích điểm à? Ngươi có thực lực đó sao?"
Đám người Qua Thiên đều bật cười ha hả, tỏ vẻ châm biếm và khinh thường, ánh mắt nhìn Tu Thần chẳng khác nào đang nhìn một tên hề tấu hài.
Tu Thần chẳng thèm để ý đến thái độ châm chọc của mấy đại chúa tể, trên mặt vẫn nở nụ cười, nhìn đám người trước mặt.
"Bây giờ các ngươi tới đây là muốn phân chia Nguyên giới của ta sao?" Tu Thần hỏi.
"Đây là Phù Tiên giới của Phù Tiên Tử, không phải của Tu Thần ngươi. Nếu tên phản đồ như ngươi và kẻ đứng sau lưng ngươi đã dùng thủ đoạn để cướp đoạt thì đương nhiên chúng ta sẽ phải thu hồi, đâu thể để người ngoại giới cảm thấy chín đại Nguyên giới của chúng ta dễ bị bắt nạt được, đúng không?" Qua Thiên cười gằn, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
Tu Thần nhìn Qua Thiên, nói: "Qua Thiên đại lão, vừa rồi ngươi đã nói ở Ngân Hà Tử giới quả thực có một người như ta, cho nên ngươi chắc hẳn rất hiểu về Ngân Hà Tử giới đúng không?"
"Đương nhiên là hiểu, đó là tử giới duy nhất có văn minh khoa học kỹ thuật ở dưới trướng ta, chỉ có điều nó vẫn khiến ta phải thất vọng. Khoa học kỹ thuật cuối cùng cũng chỉ là khoa học kỹ thuật, vẫn không thể đi được đến nước có thể giết được cường giả trên Thánh Vương." Qua Thiên lắc đầu thở dàu, xem ra rất thất vọng.
Tu Thần bật cười, hứng thú nói: "Ta vẫn luôn tò mò, vì sao ngươi lại chọn Địa Cầu để gài thứ như hệ thống này? Địa Cầu chỉ là một Tán giới mà thôi, tiềm lực không lớn, vì sao không trực tiếp lựa chọn trong Tử giới, thậm chí là Nguyên giới chứ?"
Qua Thiên nheo mắt, nói: "Xem ra ngươi khá là hiểu biết về Ngân Hà Tử giới của ta. Nhưng tại sao ta phải trả lời câu hỏi của nguô? Một người chết không cần phải biết quá nhiều thứ."
"Được, không cần nói nhiều vô ích. Tu Thần, hôm nay ta sẽ cho ngươi hai lựa chọn. Một là nói hết mọi chuyện ra, sau đó cam lòng nhận cái chết, ta sẽ cho ngươi chết thoải mái. Hai là nếu ngươi phản kháng, sau này sẽ sống không bằng chết." Phạt Ngô nhàn nhạt lên tiếng.
Tu Thần buồn cười, hỏi lại: "Hóa ra dù ta có chọn thế nào thì cũng vẫn là cái chết? Không cho một con đường sống nào?"
"Ngươi cho rằng ngươi vẫn còn đường sống sao?" Trường Hà cười lạnh.
Tu Thần để lộ vẻ mặt suy tư, sau đó gật đầu đáp: "Đúng vậy, ta cũng không nghĩ ra lý do khiến các ngươi để ta sống sót. Nếu đã vậy, ta nhất định sẽ phải phản kháng xem sao. Không thì không hợp với tạo hình kiêu căng phách lối của ta cho lắm."
"Ngươi cảm thấy trước mặt chúng ta, ngươi có tư cách phản kháng sao?" Qua Thiên bật cười, ánh mắt vô cùng giễu cợt, thậm chí còn mang chút thương hại khi nhìn Tu Thần.
Trong mắt Qua Thiên, kẻ này phải ngu ngốc tới mức nào mới cảm thấy mình có thể sống sót được trong tay bốn đại chúa tể?
Tuy rằng họ không phải là bản thể, nhưng đối với họ, giết một Tu Thần vẫn còn dư sức.
"Đúng vậy, dựa theo tình cảnh hiện giờ, ta không có tư cách phản kháng. Nhưng tạo hình của ta là kiêu ngạo càn quấy, không sợ trời không sợ đất, cho nên bây giờ ta vẫn muốn phản kháng mang tính lịch sự một chút."
Tu Thần bật cười lớn, sau đó đưa tay phải ra, một khẩu súng trường 98K từ từ ngưng tụ trong tay hắn.