Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 496:

Chương 496. Máu vẩy trời cao, Tu Thần tàn nhẫn!

Từ ngực Thiên Cương thò ra một bàn tay chộp vào tay Phạt Ngô khiến lão biến sắc, muốn rút tay lại.

Nhưng vẫn muộn một bước.

Bàn tay kia túm chặt vào cổ tay Phạt Ngô, dù lão giãy dụa thế nào cũng vô dụng.

"Thứ gì đây? A..."

Thiên Cương hoảng hốt kêu lên, sau đó gào thét thảm thiết.

Cơn đau lan ra từ miệng vết thương không chỉ nằm trên thân thể, mà ngay cả linh hồn lão vào giờ phút này cũng như bị xé nát, thống khổ vô cùng.

Trường Hà và Qua Thiên bên cạnh cũng tỏ ra kinh ngạc, nhìn về phía Thiên Cương với nét mặt khiếp sợ.

"Đồ hỗn xược!"

Phạt Ngô giận tím mặt, lập tức lưu chuyển chân nguyên toàn thân, cánh tay bị túm lấy tỏa ra ánh sáng màu đỏ như máu chói mắt, tay còn lại vỗ một chưởng vào ngực Thiên Cương.

"Ngươi điên rồi à?"

Qua Thiên thấy Phạt Ngô muốn hủy cả thân thể Thiên Cương, lập tức quát lớn một tiếng. Sau đó người lão lóe lên, xuất hiện ở bên cạnh Phạt Ngô, chặn lại đòn đánh kia.

"Ngươi muốn hủy cơ thể nào của lão à?" Qua Thiên quát hỏi.

Thiên Cương cũng vô cùng phẫn nộ, nói với Phạt Ngô bằng vẻ dữ tợn: "Chưa gì mà ngươi đã muốn hủy hóa thân của ta, chẳng lẽ ngươi muốn thực lực của ta bị suy yếu đi?"

Phạt Ngô hừ lạnh một tiếng, đáp: "Đồ ngu xuẩn! Không hủy diệt hóa thân của ngươi, ngươi cảm thấy hóa thân này có thể sống sót được sao?"

Trường Hà đi tới bên cạnh, cau mày nhìn bàn tay thò ra từ ngực Thiên Cương: "Đây là thủ đoạn của Tu Thần?"

"Trừ hắn ra thì còn ai nữa? Mau nghĩ cách đi!" Thiên Cương tức giận gầm lên.

Giờ lão đang đau đớn đến mức chỉ muốn chết đi.

"Không giải được! Chỉ có thể hủy hóa thân của ngươi! Không thì ngay cả ta cũng bị liên lụy!" Phạt Ngô hừ lạnh.

"Khốn kiếp! Phạt Ngô! Ngươi không muốn ra tay thì im miệng đi! Trường Hà, Qua Thiên, mau nghĩ cách đi!" Thiên Cương chửi Phạt Ngô một tiếng, sau đó quay sang cầu khẩn Trường Hà và Qua Thiên.

Tuy đây không phải là hóa thân mạnh nhất, nhưng nếu bị hủy mất thì lão cũng sẽ bị tổn thất rất lớn.

"Để ta thử xem." Trường Hà sắc mặt âm trầm, đưa tay phải ra, một thanh đao cong màu ngọc lưu ly xuất hiện trong tay lão.

Sau đó thanh đao cong này bỗng lóe lên ánh hào quang chói mắt, Trường Hà khẽ quát một tiếng, chém thẳng vào cánh tay của Phạt Ngô.

"Keng!"

"Uỳnh..."

Một tiếng nổ lớn vang lên, một luồng sóng khí mạnh mẽ tỏa ra từ chỗ tiếp xúc, hai người Qua Thiên và Trường Hà bị đánh bay ra xa trăm dặm. Còn Phạt Ngô và Thiên Cương kêu lên một tiếng đau đớn.

"Đồ vô liêm sỉ!" Ngươi định cho hóa thân của ta đi theo ngươi à?" Phạt Ngô rít lên giận dữ, vỗ một chưởng xuống.

Nhưng đúng lúc ấy, từ miệng vết thương của Thiên Cương lại thò một bàn tay khác ra, đón lấy chưởng của lão.

"A..."

Thiên Cương lại hét lên đau đớn, máu tươi từ miệng vết thương tuôn ra ào ào, cả người ngửa ra sau.

Dòng máu quái dị kia không ngừng di chuyển quanh thân thể Thiên Cương, cuối cùng ngưng tụ thành từng giọt chất lỏng màu đỏ lơ lửng ở xung quanh/

Thiên Cương lúc này đã đau đớn đến mức không suy nghĩ được gì nữa, lăn lộn kêu thảm thiết dưới đất.

Phạt Ngô tái mét mặt mũi, hai tay đã bị túm chặt lấy, không thể thoát ra.

Qua Thiên và Trường Hà bị đánh bay xa trăm dặm vội vàng quay về, nhìn thấy tình huống này, sắc mặt đều xấu đi.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau hủy hóa thân này đi!" Phạt Ngô quát hai người.

Trường Hà và Qua Thiên liếc mắt nhìn nhau, cùng nghiến răng nghiến lợi, sau đó ngưng tụ nguyên pháp, vỗ một chưởng về phía Thiên Cương.

Nhưng đúng lúc nguyên pháp chi lực đánh trúng thân thể Thiên Cương, những giọt chất lỏng đang lơ lửng ở xung quanh bỗng nhiên tụ lại thành một lồng bảo hộ, chống đỡ hai đòn tấn công kia.

"Uỳnh!"

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, Trường Hà và Qua Thiên lần thứ hai bị đánh bay. Lúc này hai người này quả thực đã giận đến phát điên. Rốt cuộc đây là thứ gì? Có cảm giác như nó đang đùa giỡn bọn họ vậy.

"Qua Thiên! Trường Hà!"

Giọng nói giận dữ của Phạt Ngô truyền tới, hai người không dám chậm trễ quay ngay lại tiếp tục tấn công. Nhưng ba mươi giây sau, hai người lại bị đánh bay ra ngoài trăm dặm.

"Rốt cuộc đây là thứ gì?" Qua Thiên thực sự phát điên rồi.

Mỗi lần tấn công đều bị đánh lui, hơn nữa bản thân bọn họ lại không bị thương tổn gì. Đây rõ ràng là đang bỡn cợt bọn họ!

"Không bình thường! Mọi chuyện đều không bình thường!" Trường Hà bình tĩnh lại, sắc mặt sầm lại.

"Ngay cả viên đạn sắt vừa rồi cũng đã không bình thường rồi. Vì sao Tu Thần có thể dùng thứ kia phá vỡ được lớp phòng ngự bằng một nửa bản thể chúa tể của chúng ta, mà ngay cả chân nguyên và nguyên pháp chi lực đều không sử dụng? Hơn nữa vết thương còn không thể khép miệng."

Nghe Trường Hà nói, Qua Thiên cũng bình tĩnh lại. Hiện giờ vết thương trên cơ thể hai người này vẫn còn đang chảy máu, không thể chữa khỏi được.

Việc này thực sự vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ. Dù bọn họ bị gãy lìa tay cũng có thể mọc lại trong chớp mắt, thế mà một vết thương nho nhỏ lại không thể chữa lành được.

"Lẽ nào mọi chuyện đều do Tu Thần đang giở trò? Hắn chưa chết?" Qua Thiên hỏi.

Sâu trong nội tâm lão không tin điều này. Lão rất hiểu năng lực của Phạt Ngô, dù là chúa tể bọn họ, nếu bị lưỡi dao không gian mang theo nguyên pháp chi lực đánh trúng cũng khó bảo toàn tính mạng, huống hồ là Tu Thần?

"Không thể nào, thực lực của Tu Thần căn bản chưa đến cảnh giới bằng một nửa chúa tể, cùng lắm chỉ là Phệ Thiên Hành Giả cấp bốn mà thôi!" Trường Hà lắc đầu, trầm giọng phản bác.

"Tức là ngay khi vừa gặp Tu Thần, ngươi đã nhìn thấy thực lực của hắn?" Qua Thiên hỏi.

Trường Hà nghẹn lời.

Đúng vậy, từ đầu đến cuối lão đều không nhìn ra rốt cuộc tu vi của Tu Thần là bao nhiêu. Trong mắt lão, hắn chỉ như một người bình thường, không có bất cứ tu vi gì.

"A..."

Đúng lúc này, Thiên Cương lại hét lên một tiếng thảm thiết, hơn nữa còn ghê rợn hơn tất cả lúc trước cộng lại. Trường Hà và Qua Thiên liếc mắt nhìn nhau, không nói chuyện tiếp nữa, lập tức quay trở lại.

Lúc bọn họ nhìn thấy hiện trường, không khỏi ngây ngẩn cả người. Xung quanh người Phạt Ngô tỏa ra vầng sáng màu tím, những giọt máu lúc trước bây giờ biến thành những thanh trường kiếm màu đỏ sắc nhọn, đang không ngừng đâm vào người Phạt Ngô.

Mà hai bàn tay thò ra từ ngực Thiên Cương đã trồi hẳn ra ngoài, sau đó một cái đầu từ từ ló ra.

Chính là Tu Thần!"

Không đợi hai người kia đến gần, cả người Thiên Cương đã nứt toác ra, Tu Thần trực tiếp xuất hiện từ trong cơ thể lão, hai tay vẫn giữ chặt cổ tay Phạt Ngô như trước.

"Thế nào? Kích thích chứ?" Tu Thần nhếch miệng cười một tiếng.

"Ngươi! Ngươi rốt cuộc là ai?"

Phạt Ngô sợ hãi thốt lên, sức mạnh toàn thân lão hiện giờ đã bị phong ấn hết.

Tu Thần bật cười ha hả, đáp: "Ta chính là thần của các ngươi!"

"Ngươi!

"A..."

Một khắc sau, cơ thể của Phạt Ngô đang sống sờ sờ bị Tu Thần trực tiếp xé rách thành hai nửa ngay trước mắt Qua Thiên và Trường Hà.

Máu tươi bắn lên tận trời cao, tạo thành một cảnh tượng diễm lệ.

Qua Thiên và Trường Hà đang bay lơ lửng trên không trung, nhất thời cả người đều ngây ra, sợ đến mức mất cả tiếng.

Tu Thần vẩy máu tươi trong tay, quay đầu nhìn hai người phía sau, nhếch miệng cười: "Tiếp theo là đến các ngươi."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch