Chương 498: Qua Thiên hoảng sợ, hóa rồng chạy trốn!
Cả màn trời màu xanh lam như cuộn lên từng đợt sóng triều mãnh liệt, mênh mông, âm thanh vang vọng khắp trời đất.
Trường Hà nghiêm sắc mặt.
Qua Thiên đứng ở bên cạnh, không có ý định động thủ.
"Nhìn hình dáng có vẻ rất lợi hại." Tu Thần nhìn cảnh tượng trước mắt, mỉm cười nhận xét.
"Ta xem ngươi dùng thủ đoạn gì để đối phó với ta!"
Bây giờ cứ nhìn thấy nụ cười của Tu Thần là Trường Hà lại hận không thể tát hắn một phát chết tươi.
Rõ ràng chỉ là một hậu bối, vậy mà lúc nào cũng trưng ra tư thái cao cao tại thượng, coi thường tất cả. Điệu bộ này từ trước đến nay chỉ dành riêng cho đám chúa tể bọn họ, bây giờ lại bị Tu Thần sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn.
Đáng hận nhất chính là, lão lại thực sự cảm thấy Tu Thần đang khinh thường mình!
"Ngươi đã từng nghe đến xe bồn phun nước chưa?" Tu Thần đột nhiên hỏi.
"Cái gì?" Trường Hà nhíu mày hỏi lại.
Qua Thiên ở bên cạnh da mặt chợt run lên, một suy nghĩ vượt quá bình thường đột nhiên xuất hiện trong đầu lão.
Tên này lúc trước đã dùng 98K, đừng bảo bây giờ lại chơi xe bồn phun nước nhé?
Tu Thần cười nói: "Nghiêm túc mà nói, không phải là xe bồn phun nước, hẳn là xe cứu hỏa mới đúng. Ta thấy thế nước của ngươi rất lớn, chúng ta thử so bì chút xem sao."
Nói xong, phía sau Tu Thần đột nhiên xuất hiện một chiếc xe cứu hỏa.
Trường Hà nhìn thấy xe, ánh mắt chợt lộ vẻ hoang mang, thứ gì đây?
Mà Qua Thiên lúc này đã biến sắc. Sao tên này lại có sở thích quái dị như thế? Muốn chọc tức mình à?
Không ngừng dùng những thứ ở Ngân Hà Tử giới để đối phó với bọn họ, mà chỗ này chỉ có mình Qua Thiên biết những thứ đó, đây không phải là chọc tức lão thì còn chọc tức ai nữa?
"Đồ hỗn láo! Ngươi tưởng rằng lôi những thứ kỳ quái này ra thì có thể dọa được ta sao?" Trường Hà giận dữ rống một tiếng.
"Tu Thần! Chết cho ta!"
Trường Hài chỉ một ngón tay lên trời.
Màn trời màu xanh lam khổng lồ bỗng nhiên gầm thét, trào lên, sau đó đổ ập xuống đầu Tu Thần.
"Rầm rầm rầm!"
Những nơi màn trời chạm phải không gian đều bị đập vỡ vụn, nổ tung. Vô số mảnh nhỏ không gian dường như bị hấp thụ hết vào màn trời kia, màu lam sẫm dần biến thành trong suốt, uy lực cũng mạnh hơn lúc trước gấp trăm ngàn lần.
Tu Thần nhếch miệng cười, trên xe cứu hỏa thò ra một súng bắn nước chữa cháy màu đỏ, chĩa về phía màn trời đang đè xuống với tốc độ kinh hoàng.
"Trường Hà, chúng ta nhìn xem sức nước của ai mạnh hơn! Bắn!"
Tu Thần khẽ quát một tiếng, trong nháy mắt van vòi nước được mở ra.
"Uỳnh!"
Một tiếng vang long trời lở đất truyền khắp bốn phương tám hướng, chỉ thấy nòng súng nước chữa cháy của Tu Thần đột nhiên phóng to lên mấy ngàn thước, hệt như một cái kèn đồng, sau đó bọt màu trắng từ bên trong phun ra ào ào.
Nhìn thấy bọt trắng, Qua Thiên lập tức đen mặt, siết chặt hai nắm đấm. Lão biết Tu Thần lại đang đùa bỡn hai người họ!
Trường Hà chắc chắn không địch lại được!
Đúng như Qua Thiên nghĩ, thế tấn công của Trường Hà sụp đổ chỉ trong tích tắc.
Màn trời xanh thẫm đang ập xuống Tu Thần, bị bọt trắng bao phủ cả nghìn mét như dòng nước lũ áp đảo, nghiền nát.
Sau đó khẩu súng bắn bọt trắng biến mất, thay vào đó là nước nóng đang sôi trào.
Nhiệt độ của nước rất cao, vừa xuất hiện đã nung nóng không gian đến mức vặn vẹo.
"Trường Hà! Rửa xe không?" Tu Thần cười lớn một tiếng, nòng súng nước lại một lần nữa to lên gấp nghìn lần.
Giờ phút này, phía đông là màn trời khổng lồ, phía tây là dòng nước cao vạn trượng.
"Phụt..."
Màn trời xanh lam kia nháy mắt bị đánh thủng, vỡ tan tành. Nhưng dòng nước kia không hề có ý định dừng lại mà tiếp tục xông tới Trường Hà.
Trường Hà biến sắc, quay phắt sang Qua Thiên quát lên: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Ra tay đi! Không đỡ được thứ kia, chúng ta đều sẽ phải chết!"
Qua Thiên nghiêm mặt lại, Tu Thần thực sự không cho lão chút đường lui nào! Làm vậy chẳng khác nào tấn công cả lão, buộc lão phải liên thủ với Trường Hà cùng nhau ra tay.
"Lên!"
Qua Thiên khẽ quát một tiếng, trên mặt bắt đầu nổi lên những miếng vảy màu xanh, sau đó trên người tỏa ra ánh sáng màu xanh lấp lánh.
"Grào..."
Một tiếng rồng ngâm phá rách chín tầng trời.
Một con thanh long dài vạn trượng bay thẳng lên trên, che kín cả bầu trời, mây gió vờn quanh, dông tố nổi lên, vô số sấm sét giáng xuống mặt đất,
"Grào!"
Thanh long xông thẳng tới cột nước phía trước, há miệng phun ra một ngọn lửa cháy hừng hực, tạo thành một màn chắn bằng lửa ngợp trời.
"Uỳnh!"
Một khắc sau, đất rung núi chuyển, không gian ào ào vỡ vụn.
Mọi thứ trong phạm vi vạn dặm đều hóa thành bột mịn, sóng dư âm mang theo sức mạnh khổng lồ vẫn tiếp tục lan ra bốn phương tám hướng, mang theo thanh thế hủy thiên diệt địa, biến tất cả thành hư vô.
Bóng dáng Trường Hà lóe lên, lao thẳng tới phía sau Tu Thần.
"Tu Thần! Chết đi!"
Trường Hà gầm lên đầy giận dữ, trong nắm tay bỗng nhiên ngưng tụ ra linh khí, một quả cầu hố đen xuất hiện, lao thẳng về phía Tu Thần...
Trong nháy mắt quả cầu hố đen rời khỏi tay Trường Hà, không gian trước mặt lão bị xé ra một khe nứt khổng lồ, hút quả cầu vào bên trong.
"Cái gì?"
Con ngươi Trường Hà co rụt lại, một mối nguy bỗng ập tới sau lưng lão, lão quay phắt đầu lại.
"Uỳnh!"
Quả cầu hố đen bất chợt xuất hiện sau lưng Trường Hà, đập mạnh vào người lão.
Trường Hà hoàn toàn không còn đường tránh né, trong chớp mắt quay đầu lại, cơ thể của lão cũng bị trói chặt lại.
"A..."
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, cả người Trường Hà bị quả cầu hố đen xé nát thành từng mảnh.
"Ầm!"
Sau khi hố đen xé rách cơ thể Trường Hà thì lập tức nổ tung, một làn sóng màu đen mắt thường có thể nhìn thấy lan ra trên bầu trời, chấn động khắp tám phương, sức mạnh khổng lồ ấy ép chặt vào không gian nơi nó đi qua.
Qua Thiên đang hóa thành thanh long ở phía xa xa nhìn thấy cảnh tượng ấy, con ngươi co lại dữ dội.
Trường Hà không hề có chút sức phản kháng nào, cứ thế bị Tu Thần nghiền nát, thậm chí cuối cùng còn bị quả cầu hố đen của chính mình nuốt chửng!
Chạy!
Đây là suy nghĩ duy nhất của Qua Thiên vào lúc này.
Lão không còn cách nào đối chọi với Tu Thần nữa! Hai người họ căn bản không cùng một cấp bậc!
Từ đầu tới cuối Tu Thần chỉ đang đùa giỡn, trêu chọc họ mà thôi!
Qua Thiên không chút do dự quay đầu chạy trốn.
Hiện giờ lão chẳng còn lựa chọn nào khác, lão không thể để hóa thân này của mình cứ thế chôn vùi trong tay Tu Thần!
Phạt Ngô đã mất đi hóa thân bằng nửa chúa tể, Trường Hà cũng vậy, hai người này đều bị đại thương nguyên khí, chỉ cần lão giữ được hóa thân này thì về sau khả năng lão trở thành cường giả mạnh nhất chín đại Nguyên giới là rất lớn!
Cho nên hóa thân này không thể mất được!
Nhất định phải trốn khỏi tay Tu Thần! Sau đó tìm một chỗ thoát ra ngoài cấm chế, rời khỏi Phù Tiên giới.
"Thanh long? Thú vị đấy." Tu Thần nhìn Qua Thiên đang chạy trốn ở đằng xa, khóe miệng nở nụ cười mang hàm ý sâu xa.
Hắn còn tưởng rằng pháp tướng bản mệnh của Qua Thiên bà Phù Tiên Tử giống nhau, đều là pháp tướng Hỗn Độn, nhưng không ngờ rằng hóa thân này lại là thanh long, hơn nữa có vẻ như bản thể của Qua Thiên cũng là thanh long.
"Chưa đủ đẳng cấp rồi." Tu Thần cười ha hả, sau đó đưa tay phải ra, xoay tròn rồi nắm chặt lại.
Ngay sau đó lòng bàn tay Tu Thần bắt đầu tuôn ra những luồng khí màu đỏ như máu, không ngừng đan xen vào nhau ở phía trước, cuối cùng một giống loài hình rồng từ từ hiện ra.