Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 506: Lão già kia! Lão lại chơi xấu?

Chương 506: Lão già kia! Lão lại chơi xấu?




Tu Thần và Thiên Nguyên Tử đi xuống chân núi Thiên Tử.

Kết cấu của ngọn núi Thiên Tử không khác hồi ở Tán giới cho lắm, điều khác duy nhất là quang cảnh thêm huy hoàng lộng lẫy, tăng thêm rất nhiều nơi trồng thiên tài địa bảo.

Lệ Vô Hối vốn bị nhốt trong luyện ngục hư không, sau đó Tu Thần ngại phiền phức nên đưa thẳng y xuống mười tám tầng luyện ngục để làm bạn với Thanh Viêm.

"Đây đều là do ngươi thiết kế?"

Thiên Nguyên Tử nhìn vực sâu đỏ như máu trước mắt, hỏi.

"Phải, trước đây gọi là mười tám tầng địa ngục, bây giờ gọi là mười tám tầng luyện ngục." Tu Thần mỉm cười đáp.

"Có gì khác nhau sao?" Thiên Nguyên Tử hỏi.

"Nghe có đẳng cấp hơn chút." Tu Thần nhún vai.

Thiên Nguyên Tử nghe được câu trả lời này của Tu Thần, hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói: "Lần nào cũng nhắc đến đẳng cấp, chẳng biết đó là cái gì. Ngôn ngữ của người Địa Cầu các ngươi thật là kỳ lạ."

"Hôm nào dẫn lão đi trải nghiệm cách thức nói chuyện của người trong game Liên Minh Huyền Thoại." Tu Thần mỉm cười nói.

Thiên Nguyên Tử nhướng mày, tỏ vẻ có chút mong đợi, sau đó lão nhìn xuống cửa luyện ngục, nói: "Để bọn chúng ra đi."

"Được."

Tu Thần gật đầu, sau đó vung tay lên.

Vòng ánh sáng màu đỏ tươi quay xung quanh cửa luyện ngục bỗng nhiên mở ra, tiếp đó hai bóng người bị ném từ bên trong ra ngoài.

Trên người Thanh Viêm và Lệ Vô Hối đầy vết da tróc thịt bong, trong vết máu vẫn còn có ngọn lửa màu đỏ rực đang cháy hừng hực, trông vô cùng đáng sợ. Hai kẻ này nằm bẹp dưới đất đau đớn rên rỉ.

Đau đớn là thứ mà bọn họ luôn phải đón nhận, nên rên rỉ đã trở thành thói quen, hoàn toàn không để ý đến việc mình đã ra khỏi luyện ngục từ bao giờ.

Thiên Nguyên Tử nhìn hai đệ tử trước mặt với ánh mắt phức tạp.

Nói không có tình cảm thì là giả, dù sao lão cũng nuôi hai người này từ nhỏ đến lớn.

"Đứng lên đi." Thiên Nguyên Tử chậm rãi lên tiếng.

Thanh Viêm và Lệ Vô Hối nghe thấy giọng nói này, toàn thân bỗng run lên, đầu ngẩng phắt lên.

Lúc bọn họ thấy Thiên Nguyên Tử, gương mặt tiều tụy nhợt nhạt trở nên vô cùng kích động.

"Sư phụ! Sư phụ giết chúng con đi! Giết chúng con đi!"

Lệ Vô Hối và Thanh Viêm bò đến chân Thiên Nguyên Tử, ôm đùi lão cầu xin được chết.

Họ thực sự không muốn sống nữa, không muốn tiếp tục bị luyện hồn thiêu cốt không ngừng nghỉ nữa, chỉ muốn được chết để thoát khỏi tất cả đau đớn này.

Thiên Nguyên Tử chỉ nhìn hai người, không lên tiếng.

"Sư phụ, con cầu xin người, hãy giết con đi! Con thực sự không muốn sống nữa! Con phản bội sư môn, sát hại đồng môn, tội đáng muôn chết! Sư phụ, người ra tay đi!" Lệ Vô Hối khóc lóc van xin, giọng nói xé ruột xé gan.

Thanh Viêm cũng không ngừng cầu xin, chỉ một lòng muốn chết.

Hai người đã bị hành hạ đến mức người không ra người quỷ không ra quỷ, thần chí cũng chẳng còn tỉnh táo. Lúc nhìn thấy Thiên Nguyên Tử, bọn họ chỉ còn một suy nghĩ duy nhất là xin lão giết mình.

"Sớm biết có hôm nay, lúc trước hà tất phải làm vậy?" Thiên Nguyên Tử thở dài một tiếng, sau đó vung tay phải lên.

"A... a..."

Cơ thể của Thanh Viêm và Lệ Vô Hối đột nhiên bốc cháy đỏ rực, chớp mắt tan thành mây khói.

Tu Thần ở bên cạnh nhìn thấy hết thảy, nhưng không lên tiếng.

Lần trước lão già còn nhân từ, tuy lần này ra tay giết hai đồ đệ, nhưng thực ra vẫn chỉ là nhân từ giúp bọn họ giải thoát mà thôi.

"Mềm lòng là không tốt đâu." Tu Thần nói.

Thiên Nguyên Tử nhìn Tu Thần, cười khổ một tiếng: "Quả đúng vậy, mềm lòng không thành được đại sự. Cho nên vi sư đã định trước không thể chạm được đến tích điểm. Nhưng ngươi thì có hi vọng."

Tu Thần cúi đầu cười khẽ một tiếng, nói: "Lão đang thử ta đấy à?"

"Vi sư không thử, mà nhận xét từ nội tâm. Ngươi vẫn luôn khác biệt so với người thường, và hoàn toàn không giống những người khác. Sự phát triển của ngươi trong mấy năm qua đã nói lên tất cả, nếu người khác hỏi ta cảm thấy ai cuối cùng có thể trở thành tích điểm mới, đáp án của ta nhất định sẽ là ngươi." Thiên Nguyên Tử nhìn Tu Thần, nói bằng giọng nghiêm túc.

Tu Thần nhún vai mỉm cười, tỏ vẻ không quan tâm: "Ngài cũng rõ con người ta không thích bị ràng buộc, chỉ muốn tự do tự tại làm việc mình thích."

"Vậy thì ngươi thích làm gì?" Thiên Nguyên Tử lại hỏi.

Tu Thần nhìn thoáng qua đối phương, nhếch miệng cười: "Ta thích đùa giỡn mọi thứ trong lòng bàn tay."

Con ngươi của Thiên Nguyên Tử hơi co lại, nhìn sâu vào Tu Thần, cuối cùng lão mỉm cười, nói: "Ngươi không giống trước đây nữa, mà hệt như ngựa thần lướt gió, nói chuyện mà người bình thường không sao hiểu được."

"Vẫn không quên ý chí lúc đầu mà." Tu Thần cười ha hả nói.

Thiên Nguyên Tử cũng khẽ cười theo, nhìn quang cảnh xung quanh một vòng, vẻ mặt có phần thổn thức: "Lâu rồi không chơi cờ năm quân, chơi mấy ván nhé."

"Được." Tu Thần gật đầu.

Hai người lại trở về Thiên Trì Viên Bàn, bày một bàn cờ năm quân trước mặt.

"Đã lâu không chơi thứ này, có chút lạ lẫm." Thiên Nguyên Tử xoa hai tay, nói.

Chơi cờ năm quân cũng phải nhìn người, ngoại trừ Tu Thần ra, Thiên Nguyên Tử không hề hứng thú chơi với người khác.

"Lạ lẫm hay không đều thế cả, dù sao lão cũng không phải đối thủ của ta." Tu Thần chế giễu.

Thiên Nguyên Tử trừng mắt nhìn Tu Thần: "Ta cho ngươi biết, nay đã khác xưa rồi. Vài năm qua vi sư cũng không để uổng phí đâu, tự mình chơi rất nhiều ván với hóa thân, không thể so với lúc trước được."

Tu Thần chẹp miệng lắc đầu, cầm một viên cờ trắng tùy tiện đánh xuống.

Thiên Nguyên Tử cũng lập tức cho cờ đen đuổi theo.

Mấy phút sau...

"Lão già kia! Lão lại đòi đi lại!" Tu Thần điên tiết hét lên.

"Đi lại cái gì chứ? Lão tử ta vừa trượt tay làm rơi thôi!" Thiên Nguyên Tử cũng hô lên.

"Chó má!"

"Nhanh lên chút, lề mề thế!"

"Được lắm! Lão thật gian xảo!"

"Ê ê, sao quân cờ của ta trơn tuột vậy? Không tính, ta đi sai rồi."

"Lão thất phu, lão muốn đánh nhau phải không? Trước đây ta không đánh lại lão, giờ ta có thể xử lý lão rồi! Lão thử chơi xấu đòi đi lại lần nữa xem!"

"Sao ngươi lại nói chuyện với sư phụ như thế hả? Đã bảo với ngươi là cờ trơn rồi!"

"Đù!"

...

Đám người Mục Ngưng Sương ở xa xa nghe hai người cãi cọ, bèn nhìn lẫn nhau.

"Họ đang làm gì vậy?" Vô Thần ngơ ngác hỏi.

Lúc đầu còn đang yên lành, sao càng cãi nhau càng dữ tợn, cảm giác sắp đánh nhau đến nơi.

"Hình như họ đang chơi cờ năm quân." Mục Ngưng Sương cười khổ đáp.

"Là cờ năm quân." Thượng Cung Cẩn cũng cười khổ, gật đầu khẳng định.

Nàng cũng từng chơi cờ với đám Phương Nhuế Nhuế, đôi khi cũng nổi điên, nhưng nàng không ngờ ngay cả Tu Thần và Thiên Nguyên Tử chơi cờ mà cũng chửi bới ầm ĩ, chỉ thiếu điều lao vào đánh nhau thôi.

Hơn nữa nhìn tình hình hiện giờ, có lẽ là thực sự sẽ lao vào chiến đấu.

"Cờ năm quân lợi hại lắm phải không? Vì sao hai người họ lại đánh đến mức mặt đỏ tía tai, cãi nhau như tát nước thế kia? Các ngươi nhìn không gian xung quanh họ cũng vặn vẹo cả rồi kìa, cảm giác sắp đánh nhau rồi..." Pháp Hải vô cùng lo lắng.

Hai vị đại lão đánh nhau, sợ là sẽ khiếp đảm lắm đây.

"Không sao, đánh thì cứ đánh, ta đi nấu cơm. Các ngươi muốn xem thì tiếp tục xem đi." Mục Ngưng Sương lắc đầu cười, xoay người rời đi.

"Ta cũng về phòng." Thượng Cung Cẩn cũng bỏ đi theo.

Còn lại ba người Pháp Hải, Vô Thần và Phù Tiên Tử nhìn nhau.

"Hay là chúng ta cũng chơi cờ năm quân đi?" Vô Thần hỏi.

"Không."

"Không có hứng thú."

Pháp Hải và Phù Tiên Tử cùng xua tay, sau đó quay người bỏ đi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch