Ngoài Bắc Lý giới, mấy người Phạt Ngô mặt không chút thay đổi, trôi nổi ở hư vô chi cảnh.
Chỗ đứng của bảy người vô cùng đặc biệt, hình thành một trận hình Bắc Đẩu Thất Tinh.
"Thật sự muốn làm như vậy sao?" Chúa tể Vẫn Sinh giới hỏi một lần cuối cùng.
Một khi phong tỏa thì sẽ thật sự hoàn toàn lật mặt với Bắc Lý, đến lúc đó xảy ra hậu quả gì thì không ai có thể đoán trước được.
"Sao? Đã tới bước này rồi, ngươi muốn rút lui?" Qua Thiên cười lạnh hỏi.
Chúa tể Vẫn Sinh giới hừ lạnh nói: "Ta sợ các ngươi còn chưa hiểu rõ ràng, đừng để tới lúc đó thì lại đổi ý. Dùng thực lực của bảy người chúng ta phong tỏa một đại Nguyên giới, nếu Bắc Lý liều chết phản kháng... thì không ai biết đc sẽ xảy ra chuyện gì. Các ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt."
"Lời này của ngươi quá mức cẩn thận rồi, chẳng lẽ một mình Bắc Lý y còn có thể đối đầu với bảy người chúng ta hay sao? Cho dù Tu Thần thực sự là người của y, thì cũng chả sao, ai tới cũng vậy." Trường Hà cười dữ tợn nói.
Có thể nói lão hận Tu Thần thấu xương, Tu Thần hủy đi hóa thân nửa chúa tể của lão làm tu vi lão tụt xuống một đoạn lớn, muốn khôi phục tới thời kỳ cường thịnh cần thời gian rất lâu.
Kỳ thật lão muốn phong tỏa Phù Tiên giới của Tu Thần trước, nhưng những người khác lại cảm thấy Bắc Lý là uy hiếp lớn hơn, thủ đoạn nhiều hơn, nên muốn đối phó với Bắc Lý trước.
"Vậy coi như ta chưa nói gì, các ngươi quyết tâm là tốt rồi." Chúa tể Vẫn Sinh giới cười ha ha, nhún vai.
Dù sao tới bây giờ lão vẫn chưa có tổn thất gì cả, hơn nữa cũng không có xung đột trực diện với Tu Thần, nhiều nhất là theo gót mọi người nhằm vào Bắc Lý mà thôi. Nếu thực sự cá chết lưới rách, cũng không tới lượt lão.
"Được rồi, chuẩn bị bắt đầu đi." Phạt Ngô lạnh nhạt nói.
Sáu người khác đồng thời gật đầu.
Đúng lúc này, bóng dáng Bắc Lý xuất hiện trước mặt mọi người, sắc mặt khó coi.
"Vậy là các ngươi thực sự muốn khai chiến với ta đúng không?" Bắc Lý nhìn Phạt Ngô, ánh mắt lóe ra sự tức giận.
"Sự việc đã tới nước này, ngươi cho rằng còn có đường nào quay lại sao?" Phạt Ngô cũng nhìn Bắc Lý, ngôn từ lạnh nhạt nói.
Bắc Lý bỗng nhiên nở nụ cười, từ cười khẽ cho tới cuối cùng là ngửa mặt lên trời cười to.
"Tốt! Tốt lắm! Dù sao các ngươi cũng nói như vậy rồi thì ta đây cũng không ôm hy vọng may mắn gì nữa. Phạt Ngô, còn cả sáu người các ngươi nữa, từ giờ khắc này trở đi, Bắc Lý giới ta chính thức tuyên chiến với các ngươi! Ta sẽ dốc hết sức lực đối phó với các ngươi." Tiếng cười to của Bắc Lý đột nhiên im bặt, thay vào đó là gương mặt đầy dữ tợn. Lão gằn từng tiếng, tràn ngập sát ý.
"Cho nên ngươi đây là muốn chúng ta liên thủ trực tiếp giết sạch ngươi đúng không? Ta có thể lý giải câu nói của ngươi là vậy không?" Qua Thiên cười dữ tợn hỏi.
Những người khác cũng mang vẻ mặt khó lường.
Phong tỏa Bắc Lý giới chỉ là một loại thủ đoạn chế tài, cũng không ai nói là phải giết Bắc Lý cả.
Nhưng nếu là khai chiến... vậy thì tình huống hoàn toàn khác nhau, đó là không chết không ngừng!
Tình huống hiện giờ là chúa tể bảy đại Nguyên giới liên thủ lại đối phó Bắc Lý, lão hoàn toàn không có chút phần thắng nào.
"Bắc Lý, có mấy lời ngay cả chúng ta là chúa tể cũng không thể tùy tiện nói ra." Chúa tể Hoang giới khẽ híp mắt, lạnh giọng nói.
Tất cả chúa tể giờ phút này đều mang vẻ mặt không tốt, ánh mắt lóe ra sát ý.
Bắc Lý nhìn mọi người, cười lạnh nói: "Phong tỏa Bắc Lý giới, vậy tương đương là triệt con đường sống của Bắc Lý ta, như vậy thì có gì khác nhau?"
"Khác nhau là ngươi có thể sống." Phạt Ngô chậm rãi lên tiếng.
"Sống thế có khác gì chết?" Bắc Lý nghe Phạt Ngô nói vậy... đột nhiên phẫn nộ quát lên.
"Hiện giờ ngươi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là ngoan ngoãn đứng trong Bắc Lý giới bị phong tỏa, hoặc..."
"Nếu ta không chọn cái nào thì sao?" Bắc Lý cười dữ tợn hỏi.
"Vậy để lão tử chọn giúp ngươi."
Qua Thiên rốt cuộc không nhịn được nữa, hét lớn một tiếng, bổ một chưởng về phía lưng của Bắc Lý.
"Ầm ầm ầm..."
Chỉ thấy một bàn tay thật lớn xuất hiện giữa hư vô chi cảnh, gần như là vô biên vô hạn, hung hăng đập về phía sau lưng Bắc Lý.
Sắc mặt Bắc Lý trầm xuống, hóa thân trực tiếp biến mất.
Ngay sau đó, Bắc Lý giới bộc phát ra ánh sáng màu tím chói mắt, vô số ký hiệu kỳ dị di động hiện ra, hung hăng đánh trả lại bàn tay che trời khổng lồ kia.
"Rầm!"
Khắp hư vô chi cảnh bắt đầu vặn vẹo rồi nổ tung.
"Xem ra Bắc Lý thật sự muốn đập nồi dìm thuyền với chúng ta?" Trường Hà cười khẩy một tiếng, vẻ mặt khinh thường.
Một đánh một thì lão không có lòng tin có thể bắt được Bắc Lý, nhưng nếu là bảy đánh một... Bắc Lý kia tuyệt đối là chết chắc rồi!
Thế nhưng đây là con đường Bắc Lý lựa chọn, có nói gì cũng vậy.
"Giết thôi." Phạt Ngô nói.
Sáu người khác liếc nhau một cái.
"Bắc Lý giới có thể sẽ bị hủy diệt." Chúa tể Võ giới nhíu mày nói.
"Thiếu đi một Bắc Lý giới, sợ ý chí tích điểm sẽ ra tay can thiệp..."
Lời này vừa dứt, trong lòng mọi người lập tức trầm xuống.
Tích điểm phân thành chín đại Nguyên giới, cũng có thể nói là chín đứa con của nó, chết đi một là chuyện chắc chắn không được phép.
"Các ngươi cảm thấy, ý chí tích điểm hiện giờ còn có thể nhúng tay vào chuyện chúng ta sao?" Phạt Ngô nhìn về phía mọi người hỏi.
Sáu người đồng thời nhíu mày, khó hiểu nhìn Phạt Ngô.
"Đã qua nhiều năm, ý chí tích điểm không còn sửa đổi pháp tắc nữa. Lúc chín đại Nguyên giới mới hình thành, pháp tắc không ngừng sửa đổi hoàn thiện, có khi nào pháp tắc hiện giờ đã tới mức hoàn mỹ cực hạn rồi không?" Khóe miệng Phạt Ngô hiện lên một nụ cười sâu xa.
"Ngươi có ý gì?" Trường Hà trầm giọng quát.
Phạt Ngô cười ha ha, nhìn về phía Bắc Lý giới xa xa đang bạo loạn ký hiệu, nói: "Ta cảm thấy chúng ta có thể nhân cơ hội này thử xem, ý chí tích điểm có còn tồn tại hay không, có khi nào hiện giờ chỉ có pháp tắc tích điểm mà không có ý chí tích điểm hay không?"
"Ngươi nói cái gì?"
Lời này của Phạt Ngô khiến cho sắc mặt sáu người đại biến.
Đối với bọn họ mà nói, thứ cả đời đau khổ theo đuổi chính là trở thành tích điểm mới, trở thành chúa tể duy nhất của chín đại Nguyên giới!
Quá trình này cũng chính là quá trình bọn họ đối đầu với ý chí tích điểm.
Nếu ý chí tích điểm không còn tồn tại, vậy nó đi nơi nào? Biến mất rồi sao? Tại sao lại biến mất?"Đừng có sợ đầu sợ đuôi như vậy, thử một chút không phải sẽ biết sao?" Phạt Ngô nói.
Sáu người Qua Thiên bỗng nhiên do dự, nhưng trong lòng thì dao động.
Nếu ý chí tích điểm thực sự biến mất... vậy thì có rất nhiều việc trước đó bọn họ không dám làm cũng có thể làm rồi! Chuyện này đối với bọn họ mà nói, là một điều vô cùng hấp dẫn!
Chậm rãi trưởng thành nhiều năm như vậy vẫn không thể chạm vào tích điểm một chút nào, nhưng nếu những thủ đoạn bị tích điểm cấm chế lúc trước có thể sử dụng, vậy thì mọi chuyện không thể nói trước được.
"Không muốn đánh cược một lần?" Phạt Ngô khẽ cười hỏi.
Lão liếc mắt cũng thấy rõ tâm tư của sáu người này.
Lão biết bọn họ chắc chắn không chịu nổi mê hoặc này, bởi vì ngay cả bản thân lão cũng không chịu nổi.
"Ta đồng ý với Phạt Ngô." Qua Thiên mở miệng.
"Ta cũng đồng ý." Thiên Cương cũng lên tiếng.
Bốn người còn lại liếc nhìn nhau, đều gật đầu.
Phạt Ngô cười ha ha, trong đôi mắt toát ra một chút vẻ hưng phấn điên cuồng, nhìn về phía Bắc Lý giới, chậm rãi nói.