Vẻ mặt bảy đại chúa tể có chút điên cuồng, trong ánh mắt toát lên sự hưng phấn.
Từ trước tới giờ, tuy bọn họ vẫn luôn mơ ước thay thế tích điểm, nhưng ai cũng không dám thực sự ra tay.
Hiện giờ thì khác rồi, bọn họ đã quyết định thăm dò tích điểm.
Diệt chết một Nguyên giới!
Bọn họ muốn cược một phen ý chí tích điểm có còn tồn tại hay không, hoặc là... còn có thể chống lại bảy đại chúa tể hay không!
Trong Bắc Lý giới, Bắc Lý mang sắc mặt khó coi. Lão nhìn chỗ đứng của bảy đại chúa tể trong hư vô chi cảnh thì cũng biết bọn họ muốn làm gì.
"Bọn họ đang muốn diệt chết Bắc Lý giới." Bắc Lý nghiến răng nói, sắc mặt dữ tợn.
Thiên Nguyên Tử đứng bên cạnh lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, cảm xúc không có chút dao động nào, giống như là đang xem diễn.
"Ngươi còn không có ý định ra tay sao?" Bắc Lý nhìn về phía Thiên Nguyên Tử, hỏi.
Hiện tại nếu không ra tay, đến lúc Bắc Lý giới thực sự bị đối phương phong ấn hoàn toàn... thì dựa vào sức mạnh hai người bọn họ, hoàn toàn không có cách nào đánh vỡ phong ấn, trực tiếp chờ chết dần chết mòn theo Bắc Lý giới luôn.
Đã không có sinh linh chi lực bổ sung, không có linh khí tẩm bổ, cho dù là chúa tể cũng sẽ dần dần tiêu vong.
"Không cần vội." Thiên Nguyên Tử lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Bắc Lý trầm xuống, hỏi: "Còn không vội? Một khi đại trận Thất Tinh Khóa Giới mở ra, ta và ngươi có muốn ra tay cũng không còn kịp nữa rồi! Thần nguyên của bảy người bọn họ phong ấn quá mức cường đại, chúng ta hoàn toàn không thể chống lại!"
Thiên Nguyên Tử mỉm cười, nói: "Ngộ nhỡ bọn họ không mở được đại trận thì sao?"
"Không mở được?" Bắc Lý kinh ngạc.
"Ong..."
Lúc này, một âm thanh nặng nề vang vọng toàn bộ Nguyên giới, chỉ thấy trên bầu trời giống như bị một tầng bụi màu xám bao phủ, mù mịt mờ ảo, màu xám hoàn toàn thay thế sắc trời.
Một cỗ uy áp vô hình thổi tới, áp chế khiến cho tất cả sinh linh trong Bắc Lý giới đều vô cùng khó chịu.
Ở một đỉnh núi nào đó trong Bắc Lý giới, Kinh Như Tuyết mặt không cảm xúc ngẩng đầu nhìn bầu trời.
"Đây là gì vậy sư tỷ?" Phương Nhuế Nhuế đứng cạnh nàng cũng ngẩng đầu lên nhìn, nghi ngờ hỏi.
Hai người bọn họ gặp nhau mấy ngày trước, trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở cùng nhau.
"Không rõ lắm, nhưng cảm giác như một pháp trận cấm chế rất cường đại đang ngưng tụ." Kinh Như Tuyết nhíu mày nói.
Sức mạnh của pháp trận cấm chế này còn chưa hoàn toàn phóng thích đã khiến trong lòng nàng lo lắng không yên.
"Khí tức thật đáng sợ! Hơn nữa dường như không phải do một người phát ra." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn đầy thịt của Phương Nhuế Nhuế toát lên chút vẻ kinh ngạc.
"Đại tiểu thư, nhị tiểu thư!"
Ngay lúc này, bóng dáng Diệt bá ngưng tụ phía sau hai người.
"Ya ya ya... Là Diệt Diệt?" Phương Nhuế Nhuế thấy Diệt bá thì vui vẻ kêu lên.
Cái cách gọi Diệt Diệt này là của riêng Phương Nhuế Nhuế, những người khác đều không gọi như vậy bởi vì cảm giác ghê tởm...
Nhưng Phương Nhuế Nhuế lại gọi không biết mệt, thấy nghe rất hay.
Diệt bá nghe được giọng nói này, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nói: "Vừa rồi ta ở gần đây cảm nhận được khí tức của đại tiểu thư, cho nên mới tới đây."
Kinh Như Tuyết gật đầu nói: "Triệu tập toàn bộ những người còn lại tới đây đi, Bắc Lý giới sắp xảy ra chuyện lớn rồi, đoán chừng là các chúa tể đã ra tay, nếu chỉ có mình chúng ta chắc chắn không ngăn cản được, nên bắt buộc phải tập hợp tất cả cùng một chỗ."
"Được!"
Diệt bá đáp lời, sau đó tay phải túm vào không trung, lấy ra một súng báo hiệu màu đỏ.
Đây cũng không phải súng báo hiệu bình thường mà là do Tu Thần đặc chế, từng đồ đệ và thủ hạ đều có một máy cảm ứng, chỉ cần nổ súng là những người khác sẽ có thể biết vị trí súng báo hiệu, rồi lập tức chạy tới.
Đạn tín hiệu đỏ tươi phóng thẳng lên trời cao, trông đặc biệt bắt mắt, thậm chí hơn phân nửa Nguyên giới cũng có thể nhìn thấy chút ánh lửa đỏ kia.
Sau khi đạn tín hiệu lên tới vòm trời bỗng nhiên nổ tung, một cái mũ nấm khổng lồ rộng trăm dặm hiện ra, khí lãng cường đại chấn động tứ phương, hình thành một sóng xung kích màu đỏ.
"Tín hiệu này bắn ra uy lực vậy sao?" Diệt bá ngây người.
Kinh Như Tuyết và Phương Nhuế Nhuế cũng ngây ngẩn cả người, các nàng cũng thật sự không ngờ, đạn tín hiệu này bắn ra lại có uy lực lớn như thế, có khi một súng cũng có thể nổ nát thân thể một cường giả Thánh Vương cảnh đó.
"Ai? Đó là đồ án của thần sao?" Phương Nhuế Nhuế bỗng nhiên vui mừng hỏi.
Diệt bá và Kinh Như Tuyết nhìn lại, mí mắt lập tức giật nảy.
Chỉ thấy đạn tín hiệu kia sau khi nổ tung đã nhuộm cả vòm trời thành màu đỏ lửa, sau đó chậm rãi biến thành nắm tay của một người, hơn nữa còn dựng ngón giữa lên.
Nhìn cũng biết đây là tác phẩm của Tu Thần...
Bắc Lý và Thiên Nguyên Tử đương nhiên cũng nhìn thấy đạn tín hiệu, nhất thời kinh ngạc.
Đạn tín hiệu này bắn ra thật sự quá khoa trương, bọn họ có muốn không chú ý tới cũng khó, thậm chí bảy đại chúa tể bên ngoài Bắc Lý giới cũng nhìn thấy.
Một nắm tay thật lớn bao phủ cỡ trăm dặm đang dựng ngón giữa lên đối diện với bọn họ!
"Đây là cái gì?" Bắc Lý nhướn mày.
Hiện tại chuyện bên ngoài lão còn chưa biết nên xử lý thế nào, trong Bắc Lý giới lại làm cái trò gì đây?Thiên Nguyên Tử bỗng nhiên nở nụ cười nói: "Thú vị đấy, đó là tín hiệu nào đó của nhóm đồ đệ Tu Thần phát ra, chắc là tín hiệu tập hợp."
Da mặt Bắc Lý run lên, nhìn về phía Thiên Nguyên Tử hỏi: "Đó đều là bản thể hả? Nếu Bắc Lý giới bị phong ấn, vậy bọn họ cũng sẽ bị phong ấn, Tu Thần chắc sẽ không thờ ơ đâu nhỉ?"
Nghĩ đến đây, tâm tình sốt ruột của Bắc Lý rốt cuộc thả lỏng đôi chút.
Nếu có cả Tu Thần... cục diện kia chưa chắc đã không phá được.
"Không biết, có lẽ mà thôi." Thiên Nguyên Tử không xác định nói.
Mà giờ khắc này, bảy đại chúa tể đang ngưng tụ đại trận Thất Tinh Khóa Nguyên thấy ngón giữa thật lớn kia thì nhướn mày.
"Đó là cái gì?" Trường Hà hỏi.
Sắc mặt Qua Thiên có chút khó coi.
Những người khác không biết biểu tượng đó có ý nghĩa gì, nhưng lão thân là chúa tể Thần Vũ giới, sao lại không biết, đây là ngón tay đặc biệt của Tán giới Địa Cầu trong Tử giới Ngân Hà chứ!
"Bọn họ đang khinh bỉ chúng ta." Qua Thiên lạnh giọng nói.
"Khinh bỉ chúng ta?"
Thiên Cương nhìn về phía Qua Thiên, sau đó lại liếc nhìn những người khác, rồi cười lạnh.
"Đã chết tới nơi rồi mà còn chơi trò ngây thơ này? Vùng vẫy giãy chết sao?" Thiên Cương cười nhạo.
Đôi mày rậm của Qua Thiên nhíu chặt, bỗng nhiên cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Ngón giữa không có ý nghĩa đặc biệt gì tại các Nguyên giới khác, thậm chí Tán giới khác cũng không có, vì sao người Bắc Lý giới lại phát nó ra?
Giải thích duy nhất chính là Tu Thần nói cho bọn họ biết!
Nói cách khác, Tu Thần thực sự có quan hệ với Bắc Lý giới.
"Xem ra, Tu Thần thật sự có liên quan tới Bắc Lý." Qua Thiên trầm giọng nói.
Sáu người khác dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Qua Thiên.
"Vì sao xác định như vậy?" Phạt Ngô hỏi.
"Dấu tay này, chỉ có ở Tán giới Địa Cầu trong Tử giới Ngân Hà ở Thần Vũ giới của ta mới có, độc nhất vô nhị. Tu Thần xuất thân từ Trái Đất, chỉ có hắn biết ý nghĩa của ngón giữa này. Nếu không ở Tử giới hoặc Tán giới dưới trướng các ngươi, dựng ngón giữa có nghĩa là gì?" Qua Thiên hỏi.
"Số ba."
"Tỏ vẻ bản lĩnh rất cao."
"Đói bụng."
"Không xác định."
"Muốn đi ngủ."
Mấy chúa tể khác rầu rĩ lên tiếng, nói ra ý nghĩa đại biểu cho việc dựng ngón giữa ở Nguyên giới bọn họ.
Khóe miệng Qua Thiên khẽ run rẩy. Hiện tại lão thấy dựng ngón giữa chính là đối phương đang gây hấn khinh bỉ lão, còn đói bụng muốn đi ngủ là cái quỷ gì vậy? Sao lại có thể suy diễn ra hàm nghĩa đó chứ?
"Cho nên Tu Thần sẽ ra tay đúng không?" Phạt Ngô khẽ híp đôi mắt thâm thúy, sâu xa hỏi.