Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 510:

Chương 510. Vô cùng kiêu ngạo, lấy danh của thần!

Lúc đại trận Thất Tinh Tỏa Giới đang thi triển, thì đồ đệ của Tu Thần cũng tập trung tất cả lại một chỗ. Đỉnh núi vốn đang yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt.

"Sư tỷ, chuyện gì vậy?" Sở Nguyệt nghi ngờ hỏi.

"Không rõ lắm." Kinh Như Tuyết lắc đầu đáp.

"Ơ? Thượng Cung đâu?" Phương Nhuế Nhuế nhìn một vòng, không thấy bóng dáng Thượng Cung Cẩn đâu, bèn thắc mắc.

"Đúng vậy, Thượng Cung đâu?" Kinh Như Tuyết cũng hỏi theo.

Tiểu Bạch giơ tay lên: "Thời gian trước ta đã từng gặp tam tiểu thư một lần."

"Sau đó thì sao?" Kinh Như Tuyết hỏi.

"Sau đó thì tách ra, lúc đó ta đang đi theo một thuộc hạ của Chú Ly, khá là bận rộn, cho nên không trò chuyện lâu với tam tiểu thư." Tiểu Bạch cười bồi đáp.

Phương Nhuế Nhuế lườm nó một cái: "Ngươi nói thế thì khác thì không nói chứ?"

Sau đó cô bé nhìn Kinh Như Tuyết, vẻ mặt có phần lo lắng: "Sư tỷ, Thượng Cung sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Kinh Như Tuyết lắc đầu cười nói: "Nàng ấy có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chẳng phải đánh không lại thì vẫn còn có thể khởi động Tuyệt Mệnh phù sao?"

Đám người bọn họ lần này tới Bắc Lý giới rèn luyện, vốn không hề sợ chết, dù sao có chết thì Tu Thần cũng sẽ hồi sinh.

"Vậy muội ấy đi đâu rồi? Chắc hẳn vẫn cảm ứng được lời triệu hồi chứ?" Phương Nhuế Nhuế nghi ngờ lầm bầm một tiếng.

Kinh Như Tuyết nhìn màn sương mù màu xám đang che phủ vòm trời, đáp: "Có lẽ nàng ấy quay về rồi. Hiện giờ chắc hẳn thầy đang chuẩn bị ra tay với Thiên giới, cho nên bảo Thượng Cung quay về báo thù."

Đám người nghe xong lập tức gật đầu lia lịa, đây là lời giải thích tốt nhất lúc này.

"Vậy bây giờ đang là tình huống gì vậy? Thứ trên bầu trời trông có vẻ rất lợi hại, là pháp trận cấm chế sao?" Tiger gãi đầu hỏi.

Cỗ uy áp kia khiến trong lòng nó khiếp đảm không thôi, nếu như đối diện trực tiếp, thì chắc chắn là không địch lại được.

Kinh Như Tuyết nhìn đám người xung quanh, tu vi của mọi người đều xấp xỉ nhau, lần rèn luyện này chủ yếu nhất là để củng cố cảnh giới và tăng tâm cảnh.

"Là do đám người Chú Ly động thủ sao?" Tiểu Vũ hỏi.

"Không phải, Chú Ly không thể nào bao phủ được toàn bộ một Nguyên giới. Hơn nữa rõ ràng có thêm một vài khí tức khác nhau tham gia vào, sợ rằng là chúa tể." Kinh Như Tuyết lắc đầu nói.

"Chúa tể á?" Trong đôi mắt vô hồn của Saitama lóe lên một tia sáng, sau đó hắn ngẩng cái đầu bóng loáng lên, nhìn về phía vòm trời.

"Ta muốn đánh thử xem sao." Saitama nói.

Tôn Ngộ Không cũng nhếch miệng cười nói: "Ta cũng muốn đánh. Ta từng gặp Chú Ly, rất lợi hại, hoàn toàn không phải là đối thủ của y. Ta thực sự muốn biết thực lực của đám chúa tể là gì, cùng lắm có chết cũng chỉ bị đại nhân mắng là cùng."

Lời của Tôn Ngộ Không đều khiến những người khác dao động.

Thực lực của họ hiện giờ quả thực không thể đối đầu với người có cấp bậc như Chú Ly, nhưng việc đó không gây trở ngại đến mong muốn làm thịt chúa tể của họ.

Chết thì quay lại là cách nhanh nhất, cho nên ý nghĩ muốn tìm chết đồng loạt xuất hiện trong đầu mọi người.

"Sư tỷ, chơi không? Chúa tể đấy!" Phương Nhuế Nhuế hưng phấn hỏi Kinh Như Tuyết.

Kinh Như Tuyết cười khổ một tiếng, đáp: "Chỉ sợ chúng ta chưa được một hiệp đã bị diệt toàn quân."

"Có sao đâu, chắc chắn là chúng ta đánh không lại, nhưng khí thế của miếu Thiên Thần không thể kém được." Tiểu Liễu cười ha hả nói.

Không sợ chết chính là một việc ngốc nghếch nhưng đáng kiêu ngạo, thấy sự tồn tại trâu bò như thế không tìm cách trốn đi, mà lại muốn làm thịt đối phương.

"Ta nghĩ Tiểu Liễu nói rất đúng, phải tung khí thế của miếu Thiên Thần chúng ta ra. Bọn họ chẳng phải là chúa tể sao? Chúng ta sẽ đối đầu trực diện với bọn họ, để bọn họ biết đại nhân lợi hại!" Tiểu Bạch hưng phấn nói.

"Ý của muội thế nào?" Kinh Như Tuyết nhìn về phía Sở Nguyệt vẫn luôn im lặng.

Sở Nguyệt gia nhập miếu Thiên Thần muộn nhất, hơn nữa vì liên quan đến thân thế nên khá là trầm mặc, chưa bao giờ phát biểu ý kiến.

Thấy Kinh Như Tuyết hỏi mình, nàng mỉm cười, đáp: "Muội thế nào cũng được, tùy các tỷ quyết định."

Kinh Như Tuyết cũng cười theo, sau đó nhìn lên vòm trời, nói: "Dù sao cũng cần phải trở về, trước khi quay về hãy làm mát mặt thầy, để những chúa tể này biết, người của miếu Thiên Thần ta dù không có thực lực cũng dám thách thức bọn họ, có chí xông vào trận địa, hữu tử vô sinh!"

"Có chí xông vào trận địa, hữu tử vô sinh!"

Những người khác cũng tỏ ra kích động, cười to hô lên.

Thiên Nguyên Tử cách đó không xa mỉm cười, nói: "Đám nhóc này thú vị thật."

Bắc Lý đương nhiên cũng nghe thấy đối thoại của họ, cười lạnh: "Tu Thần có thực sự sẽ hồi sinh bọn chúng không? Đám người kia tu vi đều không thấp, tiêu hao nhiều sinh linh chi lực như vậy để hồi sinh bọn chúng, sợ rằng chỉ có đồ ngu mới làm thế."

Thiên Nguyên Tử nhìn sang lão, nói với ý sâu xa: "Người khác thì ta không rõ, nhưng Thần Nhi chắc chắn sẽ hồi sinh lại bọn chúng. Đây cũng là nguyên nhân khiến chúng lớn lối như thế. Bởi vì chúng biết rằng khi mình chết, sư phụ của mình chắc chắn sẽ hồi sinh, nên mới dám to gan, không sợ chết đi khiêu chiến uy nghiêm của chúa tể như thế."

"Trong mắt ta, bọn chúng chỉ là một lũ ngu xuẩn, làm đệ tử chẳng phải nên suy nghĩ cho sư phụ của mình sao? Khiến sư phụ phải lãng phí sinh linh chi lực hồi sinh mình, quả thực quá ngu ngốc!" Bắc Lý vẫn chế giễu, khinh bỉ chuyện đó.

Hiện giờ chưa nói đến chuyện Tu Thần có thực lực thế nào, cho dù là Bắc Lý cũng không dám tùy tiện hồi sinh một người.

Hồi sinh người khác nhưng lại cần dùng đến sinh linh chi lực của mình, đối phương có tu vi càng cao, khi hồi sinh càng tốn nhiều sinh linh chi lực. Trong mắt lão, đám người kia chỉ là một lũ ngu si, vô tri.

"Đây là sự chênh lệch giữa hắn và ngươi." Thiên Nguyên Tử nhìn Bắc Lý, khẽ cười một tiếng.

Cách thức hành động của Tu Thần ngay cả sư phụ như lão có đôi khi cũng không hiểu được, huống hồ là Bắc Lý?

Cũng chính vì vậy mà Tu Thần có thể bước tới địa vị ngày hôm nay chỉ trong thời gian ngắn như thế, điều này Bắc Lý vĩnh viễn không hiểu được, thậm chí ngay cả Thiên Nguyên Tử cũng không.

Dù sao nhìn từ phương diện nhận đồ đệ, Thiên Nguyên Tử đã thấy mình không bằng Tu Thần. Đồ đệ của hắn vô cùng sùng bái và tin tưởng hắn đến độ mù quáng, phỏng chừng trong mắt đám người kia, Tu Thần đã trở thành người vô địch Chư Thiên Vạn Giới.

"Ta ngược lại muốn nhìn xem, đám ngu si này làm thế nào đối đầu với bảy đại chúa tể! Chỉ cần một hơi là có thể thổi nát vụn, vậy mà bọn chúng còn muốn làm mát mặt Tu Thần?" Bắc Lý cười lạnh.

Thiên Nguyên Tử cười ha hả, trong đôi mắt sâu xa lộ ra vẻ chờ mong, lầm bầm: "Thật ra ta lại muốn xem xem, kẻ yếu tuyên chiến với cường giả, rốt cuộc chúng sẽ làm mát mặt sư phụ mình như thế nào, chứ không phải để sư phụ mình mất mặt, khiến người ta cho rằng đồ đệ của hắn đều là đồ ngu."

"Không cần phải ôm mong đợi gì, chỉ từ ý nghĩ này của bọn chúng đã cho thấy chúng là đồ ngu rồi." Bắc Lý châm biếm đầy vô tình.

Thiên Nguyên Tử hơi cong khóe miệng. Lúc này đám Kinh Như Tuyết đã bay thẳng lên bầu trời.

"Bắt đầu rồi, chúng ta chỉ cần đứng xem là được." Thiên Nguyên Tử cười ha hả nói.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch