Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 511: Đối đầu chúa tể, cái búng tay của Thanos!

Chương 511: Đối đầu chúa tể, cái búng tay của Thanos!

Bảy đại chúa tể ngưng tụ pháp tắc chi lực của Nguyên giới, đại trận Thất Tinh Tỏa Giới đang tiến hành được một nửa.

Đột nhiên, có vài bóng người từ trong Bắc Lý giới vọt tới. Trường Hà cười lạnh một tiếng: "Bắc Lý, ngươi định làm gì vậy? Lẽ nào để một đám nhóc con cấp bậc Thần Vương đến đối đầu với chúng ta sao?"

Đám người Phạt Ngô cũng tỏ ra nghi hoặc.

Một khắc sau, mấy người Kinh Như Tuyết đã xuất hiện ngay trước mặt các chúa tể.

"Thì ra chúa tể có dáng vẻ thế này sao?" Tiểu Bạch tò mò chớp mắt nhìn bảy đại chúa tể đứng cách đó không xa.

Nó còn tưởng rằng phải là quái vật nghìn đầu nghìn tay, thiên biến vạn hóa chứ, nào ngờ nhìn qua chỉ là bảy lão già.

Tuy rằng trên người bọn họ tỏa ra khí tức khiến người khác phải tuyệt vọng trong lòng, thậm chí chưa đánh đã hoàn toàn tan rã ý chí.

Đây là một loại đàn áp dựa trên cảnh giới, giống như con kiến nhìn thấy con voi vậy. Ngươi chỉ có thể ngửa mặt trông lên, mà không thể làm được gì khác.

"Mấy đứa ranh các ngươi có biết chuyện gì đang xảy ra không? Muốn tìm chết?" Thiên Cương cười nhạt hỏi.

Bảy đại chúa tể lúc này đang rất tò mò rốt cuộc đám người này có ý gì? Lẽ nào Bắc Lý ngu ngốc đến độ để người mình chạy ra đây tìm cái chết ư? Tuy rằng sau khi phong ấn Bắc Lý giới, đám người này cuối cùng cũng phải chết, nhưng ít nhất không chết nhanh như bây giờ.

"Ngươi là Thanos? Ngươi là Saitama? Ngươi là Tôn Ngộ Không? Ngươi là Uchiha Madara?"

Qua Thiên chợt lên tiếng, hiện giờ cả người lão đều khó chịu.

Những kẻ này đều chỉ tồn tại trong truyện và phim hoạt hình, sao giờ lại sống sờ sờ trước mặt mình?

Trí tưởng tượng của người Địa Cầu vô cùng phong phú, nghĩ ra được đủ thứ, cho nên Qua Thiên cũng hiểu biết đôi chút về phương diện này. Lão muốn biết về chuyện ở trong Nguyên giới của mình thì chỉ cần một suy nghĩ trong đầu là được, cho nên mấy người trước mặt này bất kể là quần áo hay hình dạng, lão đều hết sức quen thuộc.

Biến người ở không gian hai chiều thành không gian ba chiều, hơn nữa tu vi còn lên tới Thần Vương, đây là việc sáng tạo ra một người sống! Sáng tạo từ không thành có! Dù là đám chúa tể cũng không thể nào lãng phí sinh linh chi lực như thế được.

"Ủa? Vì sao lão nhận ra các ngươi vậy?" Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn đám Saitama.

"Có lẽ là do chúng ta khá lợi hại." Tôn Ngộ Không nhếch miệng cười nói.

Sáu vị chúa tể khác cũng hơi nghi ngờ liếc nhìn Qua Thiên, không biết tại sao lão lại quen biết đối phương, hơn nữa vẻ mặt còn vô cùng chấn động.

"Các ngươi có quan hệ thế nào với Tu Thần?" Qua Thiên quát lên.

"Bọn chúng là người của Tu Thần?" Phạt Ngô nhìn Qua Thiên, nhướng mày hỏi.

Mấy vị chúa tể quả thực không để đám người trước mặt vào mắt, nhưng vì sao Qua Thiên lại quen thuộc bọn họ như vậy? Chỉ dựa vào mấy người bọn họ đã liên tưởng ngay đến Tu Thần?

"Sự xuất hiện của mấy kẻ này, ngoại trừ Tu Thần ra thì không có ai đi làm chuyện vô vị và lãng phí như vậy!" Qua Thiên sầm mặt, cười lạnh nói.

Trong Chư Thiên Vạn Giới, quả thực chỉ có Tu Thần mới nhàm chán như vậy. Cái giá phải trả khi sáng tạo sinh mệnh là rất lớn, bởi vì ngươi không chỉ sáng tạo ra thân thể, mà còn sáng tạo cả linh hồn!

Mà linh hồn chi lực là thứ quý giá nhất, số sinh linh chi lực cần dùng để ngưng tụ linh hồn lớn hơn rất nhiều việc hồi sinh một người.

"Ngươi là ai? Sao lại hiểu đại nhân nhà ta như vậy?" Tiger hô lên với Qua Thiên.

Qua Thiên tái mặt, hiện giờ lão thực sự cảm nhận được sự sỉ nhục.

Sự sỉ nhục Tu Thần dành cho lão!

Không ngừng dùng thứ trong Nguyên giới của lão để đối phó với lão, chọc lão điên lên. Điều này khiến lão vô cùng giận dữ.

"Cho nên các ngươi là do Tu Thần phái tới để trợ giúp Bắc Lý sao?" Chúa tể Vẫn Sinh giới nhìn tiger đầy hứng thú.

Một con hổ núi có thể tu luyện đến bước này khiến lão rất bất ngờ. Nhân loại thì không nói, nhưng Tiểu Bạch, Tiểu Vũ và Tiểu Liễu đều là những giống loài có huyết mạch cấp thấp nhất, dựa theo nhận thức của lão thì đời này của bọn chúng có thể lên đến Thánh Vương đã coi như là rất may mắn rồi, vậy mà hiện giờ lại có thể lên tới tận Thần Vương.

Giống như một con kiến có thể trèo lên đầu ngươi thì cũng chỉ to bằng đầu ngón tay cái mà thôi. Việc này chẳng không liên quan đến thứ gì khác mà chính là vấn đề về huyết mạch chủng tộc. Nhưng hiện giờ những con kiến rác rưởi này lại còn to lớn, mạnh mẽ hơn cả con voi. Việc này không hợp với lẽ thường lắm.

Trừ phi Tu Thần tốn vô số công sức để bồi dưỡng bọn chúng, mà cái giá ấy không hề nhỏ chút nào.

Suy nghĩ nảy ra trong đầu Trường Sinh lúc này cũng chính là suy nghĩ của các chúa tể khác. Trong nháy mắt vẻ mặt người nào người nấy đều vô cùng kỳ quặc.

Rốt cuộc Tu Thần có bao nhiêu sinh linh chi lực? Những thứ mà bọn họ gặp lúc trước cũng đã đủ để hắn tiêu hao vô số rồi, giờ lại đến nhóm nguồ này? Chẳng lẽ sinh linh chi lực của hắn vô hạn sao?

Không thể nào!

Sống lâu như vậy, đám chúa tể này vô cùng hiểu về sinh linh chi lực, thậm chí cảm thấy tri thức của mình về sinh linh chi lực vượt qua tất cả mọi người, mà Tu Thần chỉ là một hậu bối mới nổi lên, hắn không thể nào hao phí nhiều sinh linh chi lực như vậy mà vẫn có thể đạt đươc thực lực như ngày hôm nay!

"Trợ giúp Bắc Lý?" Kinh Như Tuyết cười ha hả, sau đó giơ tay túm vào khoảng không.

Một cây trường cung xuất hiện trong tay nàng.

"Các ngươi nhầm rồi, chúng ta tới đây để giao đấu với các ngươi."

"Giao đấu với chúng ta?"

"Ha ha ha! Cô bé, ngươi cũng biết với tu vi của các ngươi, chỉ cần một hơi ta cũng có thể thổi chết các ngươi rồi!" Thiên Cương bật cười, ánh mắt đầy vẻ châm chọc và khinh thường.

Đối với chúa tể mà nói, đám người Kinh Như Tuyết thực sự chẳng khác nào kiến hôi, thậm chí kiến hôi cũng không bằng, chênh lệch thực sự thực sự quá lớn.

"Chúng ta biết chứ, nhưng khó khăn lắm mới gặp được chúa tể, nếu không đánh một trận thì chẳng phải làm xấu danh tiếng của miếu Thiên Thần chúng ta sao?" Tôn Ngộ Không lôi gậy Như Ý từ trong tai ra, hai mắt lóe lên sát ý và hưng phấn.

Những người khác cũng đều lấy pháp bảo của mình ra.

Lúc Thanos đeo găng tay cho mình, mí mắt Qua Thiên càng run lên, tên Tu Thần này thật là quá quắt!

Ngươi thực sự cho rằng một cái búng tay có thể tiêu diệt được một nửa sinh linh sao?

Trong Chư Thiên Vạn Giới đâu thể tồn tại được loại chuyện như thế? Ngay cả đám chúa tể bọn họ cũng không làm được!

"Thanoss, ngươi định búng tay sao?" Qua Thiên nhìn Thanos, chế giễu hỏi.

Thanos cười ha hả, găng tay Vô Cực trên tay lóe lên ánh sáng bảy màu, đáp: "Xem ra ngươi thực sự rất hiểu về chúng ta. Ngay cả việc ta muốn búng tay mà ngươi cũng biết."

"Các ngươi đang hạ thấp chỉ số thông minh của ta sao!" Qua Thiên cười lạnh, tiếp tục hỏi: "Thật sự cho rằng Tu Thần sáng tạo ra các ngươi, tạo ra một chiếc găng tay Vô Cực, bên trên gắn mấy viên đá là có thể búng tay một cái tiêu diệt một nửa sinh linh sao?"

Mọi người đồng loạt nhìn về chiếc găng tay trên tay Thanoss, ngay cả đám Kinh Như Tuyết cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên Thanos lấy chiếc găng tay này ra, họ cũng không biết thứ này lại có tác dụng như vậy.

Nghe có vẻ rất trâu bò thì phải!

Tuy rằng mọi người cũng biết việc đó là không thể, nhưng lúc tưởng tượng ra vẫn khiến người ta cảm thấy rất độc đáo.

Thanos hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt hài hước và giọng điệu giễu cợt của Qua Thiên, hắn giơ bàn tay đang đeo găng tay Vô Cực lên, nở nụ cười.

"Quả thực là không lợi hại đến vậy, thế nhưng... cũng không tệ lắm." Thanos nói xong, nhìn sang Qua Thiên, sau đó búng tay một cái.

"Tách!"

"Uỳnh!"

Một tiếng búng tay vang lên, tiếp đó là một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Mọi người: "???"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch