Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 519: Chênh lệch tuyệt đối! Chưa đánh đã chạy!

Chương 519: Chênh lệch tuyệt đối! Chưa đánh đã chạy!




Vào giờ phút này, sắc mặt Trường Sinh trông vô cùng nghiêm trọng. Mỗi người trước mặt đều có khí tức mạnh mẽ hơn lão rất nhiều!

Điều này quá khoa trương!

Quả thực khoa trương không sao tả nổi!

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì mà bản thân mình khổ sở vất vả tu luyện bao năm qua, nếm bao nhiêu trái đắng mới có thể đạt được tu vi như ngày hôm nay, ngồi lên địa vị như hiện giờ, thế mà giờ phút này Thượng Cung Cẩn lại mạnh hơn mình?

Nàng ta mới chuyển thế được bao lâu chứ?

Chưa tới một trăm năm!

Giờ thì thế nào?

Định luật tu luyện bị sửa đổi rồi sao? Trong vòng trăm năm là có thể đạt được tu vi nửa chúa tể?

Vậy thì mình nỗ lực vô số kỷ nguyên chẳng phải là lãng phí sao?

"Nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như rất kinh ngạc thì phải?" Kinh Như Tuyết nhìn Trường Sinh, cười lạnh nói.

Bốn người Dạ Hạ Thiên Quân vội vàng nhìn sang Trường Sinh.

Từ lúc đám người Kinh Như Tuyết xuất hiện, bọn họ đã biết cuộc chiến này không thể nào đánh nổi, cách biệt thực lực thật sự quá lớn.

Cho nên trước mắt chỉ có thể trông chờ vào việc Trường Sinh có thủ đoạn lật ngược thế cờ nào không. Nếu lão mà không có cách gì thì tất cả bọn họ sẽ xong đời.

Trường Sinh sầm mặt, lạnh giọng quát lên: "Các ngươi thật sự không kiêng dè gì, dám xông vào Thiên giới của ta sao? Không sợ chết à?"

"Ngươi nói đúng, chúng ta thật sự không sợ chết. Nửa ngày trước chúng ta còn tới đối đầu với Thiên Cương, chúa tể của các ngươi. Không tin các ngươi có thể hỏi hóa thân của lão ở đây mà xem." Tôn Ngộ Không nhếch miệng cười nói.

"Nói xằng! Thượng Cung Cẩn! Ta biết mục đích của ngươi tới đây, nhưng ngươi phải nghĩ cho kỹ. Thiên giới không giống Phù Tiên giới, không thể mặc cho các ngươi và Tu Thần làm càn! Nghĩ cho kỹ hậu quả đi!" Trường Sinh rống lên một tiếng, lão không tin Tôn Ngộ Không nói.

Lúc trước vừa mới đối đầu với chúa tể? Phàm là một người đầu óc bình thường đều sẽ không bao giờ nói ra lời ngu xuẩn khiến người ta chê cười như vậy.

"Cho nên ngươi lấy cái gì để đối phó với chúng ta đây? Dựa theo tu vi mà nói, Dạ Hạ Thiên Quân và một người khác mới chỉ là tu vi Thiên Tôn, hai người còn lại là Thần Vương, mà ngươi cũng chỉ là tu vi Thần Tôn, còn chưa bằng nửa chúa tể. Ngươi lấy gan đâu mà nói với chúng ta những lời đó?" Thượng Cung Cẩn cười nhạo.

Thực ra cảnh giới sau Thần Vương không có cách gọi cố định, có thể gọi là Thần Hoàng, cũng có thể gọi là Thần Tôn, chính là cực hạn mà người bình thường có thể tu luyện được.

Lên thêm nữa chính là nửa chúa tể, chỉ kém một bước nữa là tiến vào chúa tể.

Thế nhưng người có thể đi thêm một bước này cực kỳ hiếm. Từ khi tích điểm phân hóa đến nay, ngoại trừ bảy đại chúa tể thì người có thể thực sự đạt được thực lực chúa tể không quá ba người.

Nói cách khác trong vô số năm tháng dài đằng đẵng của chín đại Nguyên giới, chỉ từng sinh ra mười vị cường giả cấp bậc chúa tể.

Về phần nửa chúa tể thì xuất hiện không ít, nhưng đa số đều bỏ mình giữa chừng, bị chế tài của bảy đại chúa tể ngăn chặn.

Bởi vì các chúa tể không cho phép cường giả nửa chúa tể xuất hiện, chỉ cần phát hiện ra là lập tức động thủ.

Tuy nói một bước tới chúa tể rất gian nan, gần như không có khả năng, nhưng cũng có ngoại lệ, đó chính là Bắc Lý, về sau mới trở thành chúa tể.

Cho nên sau sự kiện của Bắc Lý, các chúa tể lại càng không cho phép người ngoài bước vào hàng nửa chúa tể, chỉ có hóa thân của mình hoặc là thân tín tuyệt đối.

Tương tự như Trường Sinh thì còn có Vô Thần, vẫn không đủ được coi là thân tín, chẳng qua chỉ là công cụ hình người giúp đỡ quản lý Nguyên giới mà thôi.

Cho nên giới hạn cao nhất của bọn họ chỉ có thể đến Thần Tôn cảnh, cũng chính là thực lực của Phệ Thiên Hành Giả cấp ba.

"Thượng Cung Cẩn! Xem ra năm đó ta không nên tha cho ngươi! Phải tự tay tiêu diệt ngươi mới đúng!" Trường Sinh căm tức nhìn Thượng Cung Cẩn, ánh mắt lóe ra sát khí dày đặc hơn.

Năm đó mặc dù lão là chủ mưu đứng sau, nhưng lại không tham dự vào hành động lần đó. Một Vũ Hóa Thần triều nho nhỏ không cần phải tự lão ra tay, hơn nữa việc Thượng Cung Cẩn thông qua chuyển thế để chạy trốn lão cũng không hề ngăn cản. Bởi vì lão không thèm để ý đến một linh hồn chuyển thế không trọn vẹn thần nguyên có thể đội đất chui lên.

Nhưng bây giờ nàng đã tới đây, hơn nữa còn có thực lực nửa chúa tể, giết Trường Sinh lão là một chuyện dễ như trở bàn tay.

Dạ Hạ Thiên Quân cũng thở hổn hển không ra hơi, y hoàn toàn không có tư cách dọa dẫm kêu gào, bởi vì thực lực chênh lệch quá lớn.

Thượng Cung Cẩn nhìn Trường Sinh, cười lạnh nói: "Bây giờ nói những lời đó còn có ý nghĩa gì? Năm đó ngươi không tự mình ra tay thì đó là vấn đề của ngươi. Còn hôm nay ta đã trở về, thù của gia tộc Thượng Cung ở Vũ Hóa Thần triều sẽ do ta báo! Tất cả những người từng tham gia vào, sẽ không chừa lại một ai!"

"Ngươi!"

Lời Thượng Cung Cẩn nói khiến Trường Sinh giận dữ đến nhăn nhó mặt mày, nhưng lão lại không dám ra tay.

Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, thức ăn chính là nguồn gốc của tai họa, không có thực lực thì chỉ đành chờ bị làm thịt mà thôi.

"Ta biết các ngươi là đệ tử của Tu Thần, cũng biết hiện giờ mỗi người các ngươi đều có tu vi nửa chúa tể. Tuy rằng ta không bằng, nhưng các ngươi cho là ở Thiên giới này ta không có chút thủ đoạn nào sao? Các ngươi nghĩ rằng Thiên Cương đại nhân không đoán được sẽ xảy ra chuyện này ư? Mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của đại nhân cả rồi! Hiện giờ các ngươi vẫn còn sự lựa chọn, lập tức cút về! Nếu như tiến thêm một bước nữa, thì chính là tuyên chiến với Thiên giới của ta!" Trường Sinh trầm giọng quát.

"Lão già kia, đúng là lắm lời nhảm nhí. Có bản lĩnh thì bảo Thiên Cương tới đây! Không có bản lĩnh thì quỳ xuống nhận cái chết"! Tiểu Bạch chỉ vào Trường Sinh quát lên.

"Nói vớ vẩn với bọn họ nhiều vậy làm gì, lãng phí thời gian. Tam tiểu thư, lên đi, kết thúc sớm về sớm." Tiger nói.

Thượng Cung Cẩn nheo mắt lại, vẻ mặt có chút điên cuồng và hưng phấn: "Trường Sinh và Dạ Hạ Thiên Quân là của ta. Nhưng người khác tự các ngươi xem mà xử lý đi. Thầy đã nói rồi, những người có thực lực trên Thánh Tôn ở Thiên giới đều giết sạch không tha!"

Tu Thần không chỉ bảo bọn họ tới báo thù, mà còn cần bọn họ hỗ trợ thu thập sinh linh chi lực.

"Ngươi nói cái gì?"

Năm người Trường Sinh nghe Thượng Cung Cẩn nói vậy nhất thời sợ đến mức hồn bay phách tán. Lúc trước bọn họ tưởng rằng đám người này đến đây để báo thù cho Thượng Cung Cẩn, nhưng nghe nàng ta nói vậy thì hoàn toàn không phải vậy!

Bọn họ tới đây là để tàn sát Thiên giới!

"Thật to gan! Thượng Cung Cẩn, ngươi có biết mình vừa nói gì không?" Trường Sinh trợn tròn mắt quát lên.

"Ngươi không có tư cách để nghe ta giải thích!"

Thượng Cung Cẩn nghiêng đầu cười u ám, sau đó xông thẳng tới.

Trường Sinh chợt biến sắc, đột nhiên xoay người bỏ chạy.

Trận này hoàn toàn không có cách nào để chiến đấu, chỉ có thể chạy trốn mà thôi!

Tuy rằng thực lực của lão không bằng đối phương, nhưng bản lĩnh chạy trốn chính là hạng nhất, hơn nữa bản thân lão đã sớm chuẩn bị sẵn sàng chạy thoát thân, cho nên trong chớp mắt nhìn thấy Thượng Cung Cẩn ra tay, lão lập tức khởi động khe hở không gian để trốn.

Chỉ tích tắc đã không thấy bóng dáng Trường Sinh đâu, nhưng đám người Dạ Hạ Thiên Quân thì không trốn kịp, thậm chí nhúc nhích cũng không nổi.

Tu vi của bọn họ quả thực quá yếu.

Hai Thiên Tôn, hai Thần Vương, cho dù Tu Thần không tăng tu vi cho đám Thượng Cung Cẩn lên nửa chúa tể, thì bốn người này cũng hoàn toàn không phải là đối thủ, huống hồ bây giờ tu vi của họ đã khác rồi.

"Bản lĩnh chạy trốn của lão già này cũng khá quá!" Kinh Như Tuyết buồn cười nói.

Dạ Hạ Thiên Quân quỳ dưới đất, cúi đầu, toàn thân run lẩy bẩy, sợ hãi và tuyệt vọng vô cùng. Y biết chắc chắn mình không có đường sống nữa.

Thượng Cung Cẩn nhìn y, lạnh giọng nói: "Tiểu Bạch ngươi trông chừng bọn họ. Những người khác theo dặn dò của thầy đi diệt sạch những người tu vi trên Thánh Tôn cảnh. Về phần Trường Sinh, để ta đuổi theo."

"Được, vậy muội đi cẩn thận." Kinh Như Tuyết gật đầu.

"Ngươi giết ai trước?" Tiểu Vũ hỏi.

"Ta muốn giết cùng một thể." Thượng Cung Cẩn liếc nhìn Dạ Hạ Thiên Quân, sau đó nhanh chóng rời đi.

Tiểu Bạch buồn bực nhìn Dạ Hạ Thiên Quân, sau đó đạp y một phát: "Đều tại tên lưu manh nhà ngươi! Bây giờ thì hay rồi, bọn họ có thể chơi đùa, còn ta phải ở đây trông ngươi!"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch