Chương 524: Thù của bộ tộc Thượng Cung! Băng long toái thần!
"Đông người thì lợi hại lắm sao?"
Kinh Như Tuyết cười nhạo nhìn Thiên CƯơng.
"Tiểu thư, nói lắm lời thừa với bọn họ làm gì, mau giết đi thôi, sau đó đồ sát Thiên giới." Tôn Ngộ Không xách gậy Như Ý, nhếch miệng cười nói, vẻ mặt đầy hưng phấn.
Nhiệm vụ của nó chính là tới phá hoại và sát sinh, chứ không phải cãi cọ tranh luận với mấy người đàn ông kia.
Thiên Cương sầm mặt lại, lạnh giọng quát: "Bản thể của ta sẽ lập tức tới đây, các ngươi xác định muốn đi tìm chết một lần nữa sao?"
"Tìm chết?"
Tiểu Bạch cười ha hả, hỏi lại: "Vậy nói cho ngươi biết, lần này chúng ta tới đây không có ý định sống sót quay về, giống như trận đánh với bảy đại chúa tể các ngươi lúc trước vậy, chúng ta đều ôm quyết tâm phải chết."
"Ngươi!"
Thiên Cương tức giận đến nổ phổi.
Đám người này đúng là toàn kẻ điên! Thậm chí còn điên hơn cả kẻ điên!
Người điên còn biết sợ, nhưng bọn họ thì hoàn toàn không! Hình như không hề để ý đến chuyện sống chết.
Bọn họ muốn chọc cho người ghét, làm ngươi giận đến phát điên.
Trước đây bảy đại chúa tể đều bị chọc giận đến tái mặt, bây giờ Thiên Cương lại phải điên tiết thêm lần nữa.
Nhưng điều quan trọng nhất lúc này là Thiên Cương thực sự không dám ra tay.
Bên bọn họ chỉ có ba người nửa chúa tể, mà phải đối mặt với chín người bên kia! Nhân số gấp ba lần, có đánh thế nào cũng không thắng được.
Lúc trước Thiên Cương gia tăng phòng ngự, chỉ sợ Tu Thần phái người đánh tới, nhưng nào biết lại có nhiều nửa chúa tể đến như vậy.
Trừ chín người đang ở đây thì còn hai người nữa ở trong Thiên giới, tổng cộng là mười một người!
Hơn nữa còn thêm cả năm con kim long ngũ trảo, vậy là mười sáu.
Đang giỡn sao?
Tất cả những người có tu vi nửa chúa tể ở chín đại Nguyên giới cộng lại cũng chưa đến mười sáu! Tu Thần tìm ở đâu ra nhiều như vậy?
Nếu nói chính hắn tự bồi dưỡng thì có đánh chết Thiên Cương cũng không tin!
Các chúa tể sống bao lâu?
Tu Thần mới sống bao lâu?
Làm sao hắn lại hơn bọn họ được?
Đối với điều này Thiên Cương tuyệt đối không thừa nhận cũng không tin. Hiện giờ lão chỉ có thể kéo dài thời gian, đợi bản thể tới.
Chỉ cần bản thể tới đây thì tất cả đều chỉ là rác rưởi, nhấc tay lên là có thể thể tiêu diệt đám người này trong chớp mắt.
Lúc này Trường Sinh không sao nói nên lời được nữa, chỉ có thể trốn phía sau ba người Thiên Cương, trông cậy vào họ.
Lúc trước Trường Sinh rất thỏa mãn với tu vi Thần Tôn của mình, lão không giống Vô Thần, không phải là một người có dã tâm lớn, biết mình vĩnh viễn không thể nào đạt đến tu vi nửa chúa tể. Thiên Cương cũng không cho phép bản thân trở thành nửa chúa tể, cho nên lão vẫn luôn ngoan ngoãn giữ khuôn phép làm một quản gia.
Lúc trước Vô Thần tìm lão hợp tác, đều chỉ vì muốn cho Thiên Cương thu được lợi ích lớn hơn mà thôi.
Lão biết bất kể trò mờ ám gì của mình cũng không qua được mắt Thiên Cương, nên mọi việc lão làm chỉ để củng cố chắc chắn địa vị của mình ở Thiên giới.
Nhưng lão tuyệt đối không ngờ rằng, lúc trước chỉ vì một câu nói diệt tộc Thượng Cung của mình mà hiện giờ người ta thực sự quay về tìm mình báo thù, hơn nữa mình còn không có chút sức đánh trả nào.
Giang sơn đời nào cũng có nhân tài, nhưng đến mức này thì tam quan của Trường Sinh hoàn toàn vỡ nát.
Đến giờ phút này lão mới hiểu được thì ra việc đối nhân xử thế quan trọng đến vậy.
Không nhìn thấy ngay cả Thiên Cương cũng đang túng quẫn sao?
Nếu đổi là trước đây, Thiên Cương đâu có nhảm với đối phương nhiều đến thế, đã trực tiếp ra tay tiêu diệt rồi.
"Vì sao giữa chúng ta không thể hợp tác chứ?" Thiên Cương nheo mắt nhìn Thượng Cung Cẩn.
Thượng Cung Cẩn cười lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay chĩa thẳng vào Thiên Cương, đáp: "Ta với Thiên giới không đội trời chung, đừng nghĩ đến chuyện kéo dài thời gian. Cho dù bản thể của ngươi tới cũng vô dụng thôi. Trường Sinh, ta nhất định phải giết!"
"Hóa thân của ngươi và hai người phía sau kia, chúng ta cũng nhất định phải giết! Toàn bộ Thiên giới này chẳng mấy chốc sẽ đổi chủ!" Kinh Như Tuyết cũng lạnh giọng nói theo.
"Ngông cuồng! Các ngươi thực sự nghĩ rằng bản thể của ta không có cách nào áp chế được các ngươi ư? Ta chỉ không muốn làm cho quan hệ giữa ta và Tu Thần căng thẳng thêm! Hiện giờ thế cục của chín đại Nguyên giới đã bị dao động. Ta với sư phụ của các ngươi hoàn toàn có thể hợp tác, tranh thủ được nhiều tài nguyên hơn!" Thiên Cương tức giận quát lên.
"Lão già kia! Còn muốn kéo dài thời gian à? Ăn một gậy của lão Tôn đi!"
Tôn Ngộ Không không nhịn được nữa, quát lớn một tiếng, nhảy về phía trước, sau đó thân hình chợt lóe lên, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Thiên Cương.
Gậy Như Ý trong tay nó bắn ra ngọn lửa cực nóng màu vàng ngợp trời, đốt cho toàn bộ không gian phải vặn vẹo gấp khúc, sau đó nó nện một gậy xuống.
"Cái thứ không biết đúng sai!"
Thiên Cương hét lớn một tiếng, giơ tay lên đánh một chưởng ra.
"Uỳnh!"
Đất rung núi chuyển, một làn sóng khí trong suốt lan tỏa ra bốn phương tám hướng, những nơi làn sóng quét qua đều tan thành cát bụi.
"Các ngươi đối phó với ba người bọn họ." Thượng Cung Cẩn nói với mọi người một câu, sau đó đuổi thẳng về phía Trường Sinh.
Thiên Nhất và Thiên Nhị lập tức chắn trước mặt Thượng Cung Cẩn, nhưng Kinh Như Tuyết và Phương Nhuế Nhuế cũng xuất hiện, đồng thời ra tay.
Ba người Thiên Cương, Thiên Nhất và Thiên Nhị bị cầm chân.
Trường Sinh thấy tình huống này chợt hoảng hốt, nào dám dừng lại tiếp, lập tức xoay người bỏ chạy.
Nhưng làm gì có nơi nào chạy trốn được Thượng Cung Cẩn?
Chỉ thấy Thượng Cung Cẩn từ trên không bổ xuống một kiếm.
Một mũi băng dài vạn dặm lóe lên rồi biến mất, sau đó Trường Sinh hét thảm một tiếng, cả người như viên đại bác rơi thẳng xuống đất.
"Rầm!"
Cơ thể của Trường Sinh rơi xuống đập vỡ một ngọn núi cao, tạo ra một cái rãnh khổng lồ.
Thượng Cung Cẩn đáp xuống bên cạnh, mặt không biểu cảm nhìn lão.
"Thượng Cung Cẩn! Đừng! Ta bằng lòng thần phục Tu Thần! Ta bằng lòng thần phục các ngươi!" Thân thể Trường Sinh đã vỡ nát, máu tươi không ngừng tuôn ra, trông vô cùng khinh khủng và đẫm máu.
"Ngươi xứng sao?" Thượng Cung Cẩn cười lạnh một tiếng, đặt mũi kiếm vào yết hầu Trường Sinh.
Ánh mắt Trường Sinh tràn đầy tuyệt vọng, liếc nhanh qua bầu trời.
Đám người Kinh Như Tuyết kia quả thực là không biết xấu hổ, không thèm một đánh một mà lao vào quần đấu.
Ba người Thiên Cương, Thiên Nhất và Thiên Nhị mỗi người đều phải đối mặt hai đến ba kẻ địch, bị đánh đến mức không mở nổi mắt. Bây giờ tự bảo vệ mình cũng là vấn đề đối với bọn họ, đâu còn nhớ đến Trường Sinh?
Hơn nữa dựa theo cục diện này, chưa đến nửa khắc nữa ba người Thiên Cương phỏng chừng cũng bị giết sạch.
Nỗi tuyệt vọng vô biên tràn ngập trong lòng Trường Sinh, tâm trạng hối hận và sợ hãi đan xen với nhau.
"Thực sự... thực sự không thể tha cho ta sao? Tiêu diệt Vũ Hóa Thần triều không phải là ý của ta!" Trường Sinh thảm thiết kêu lên, thân thể không dám động đậy, bởi vì lão biết chỉ cần có dị động là kiếm của Thượng Cung Cẩn sẽ lập tức xiên vào cổ lão.
Thượng Cung Cẩn nhìn Trường Sinh dưới kiếm mình, ánh mắt âm u, sắc mặt lạnh lùng, ngày càng tàn khốc.
"Ta nói rồi, một ngày nào đó ta sẽ quay về giết sạch toàn bộ các ngươi, báo thù rửa hận cho bộ tộc Thượng Cung!"
Nàng nói xong, băng long lập tức ngưng tụ trên bầu trời, tiếng rồng ngâm vang vọng khắp chín tầng trời, thân rồng uống lượn vài vòng rồi lao thẳng xuống dưới.
"Đừng! Đừng mà! Đừng..."
"Uỳnh!"
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, sau đó xung quanh nháy mắt yên tĩnh lại, dường như thời gian cũng phải ngưng đọng.
Sau đó đất trời rung chuyển, núi đổ ầm ầm, sông hồ nát vụn.
Trong phạm vi vạn dặm, tất cả mọi thứ hóa thành bột mịn cùng một lúc, tất cả sinh mệnh đều tiêu vong.