Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 525: Băng long toái thần vạn trượng! Một kiếm phá nát chín tầng trời!

Chương 525: Băng long toái thần vạn trượng! Một kiếm phá nát chín tầng trời!




Trường Sinh cứ thế bị một kiếm của Thượng Cung Cẩn tiêu diệt.

Băng long toái thần vạn trượng!

Một kiếm phá nát chín tầng trời!

Thượng Cung Cẩn đứng trong phế tích, nét mặt vô cảm.

Nàng chưa giết chết Dạ Hạ Thiên Quân, nhưng thực ra Trường Sinh mới là kẻ đứng đằng sau vụ việc diệt toàn bộ tộc Thượng Cung, coi như mối thù này rốt cuộc đã được báo.

Trường Sinh đã từng là người để bộ tộc Thượng Cung dựa vào, mà nay ngay cả một kiếm của Thượng Cung Cẩn cũng không đỡ nổi.

Nhưng thời khắc này nàng không hề có chút vui vẻ khi báo được thù, mà chỉ càng thêm phẫn nộ.

Thế giới này khiến nàng ghét bỏ, khinh bỉ.

Nếu không phải có Tu Thần, nàng làm sao mà báo thù được?

Chỉ vì một câu nói của Trường Sinh mà có thể tùy tiện quyết định số phận của một gia tộc sao? Hơn nữa tộc Thượng Cung vẫn luôn trung thành và tận tâm với lão, coi lão như tín ngưỡng, như vị thần!

Thế nhưng cuối cùng lão lại không chút do dự diệt sạch cả cả tộc, thậm chí từ đầu đến cuối còn không cần phải xuất hiện, chỉ cần một câu nói, một gia tộc truyền thừa vạn năm cứ thế bị hủy diệt.

Nói cho cùng, bản chất của thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé

Cường giả có thể muốn làm gì thì làm, mà kẻ yếu ngay cả tính mạng của mình cũng không có cách nào nắm giữ.

Trận chiến trên bầu trời vẫn còn đang tiếp tục.

Ba người Thiên Cương đã bắt đầu rơi vào thế bại, đối mặt với tám người Kinh Như Tuyết, chuyện bại trận chỉ là sớm hay muộn.

Việc mà đám Kinh Như Tuyết cần làm lúc này là tiêu diệt hóa thân Thiên Cương và hai đồ đệ trước khi bản thể của lão quay về. Một lần nữa làm tiêu hao thực lực của Thiên Cương, khiến lão trở thành tư lệnh tay trắng.

Thiên Cương lúc này đang vô cùng phẫn nộ. Thiên giới cách Bắc Lý giới quá xa, nên lão không thể trở về Thiên giới trong nháy mắt được.

Một khắc đồng hồ! Cần một khắc đồng hồ nữa bản thể của lão mới có thể về đến nơi!

Đến lúc đó tất cả mọi người đều chết rồi!

Nhưng thế cục bây giờ đừng nói là một khắc, ngay cả một phút lão cũng không chống đỡ nổi nữa.

Đám người Kinh Như Tuyết kia đúng là những kẻ điên, hơn nữa sức mạnh và thủ đoạn còn vô cùng kỳ quặc, mỗi người đều mang theo pháp bảo cấp bậc Tiên Thiên chí tôn, ngay cả lão cũng chưa từng nghe nói đến, vậy mà uy lực của chúng lại là hàng thật giá thật.

Thiên Cương biết Trường Sinh đã bị giết chết, nhưng hoàn toàn không có cách nào đi cứu lão, thậm chí lúc này Thiên Cương còn đang hối hận vì mình đã đưa Thiên Nhất, Thiên Nhị đến đây cứu Trường Sinh.

Hiện giờ thì hay rồi, người vẫn bị giết mà bọn họ cũng sắp đi đời.

Đúng là xôi hỏng bỏng không!

Thượng Cung Cẩn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sắc mặt lạnh lẽo như băng.

Trận chiến bên trên không cần nàng phải tham dự vào, trên ấy còn đang xảy ra tình trạng hai ba người tranh giành một người, nàng đi lên phỏng chừng còn bị mắng.

"Tam tiểu thư."

Lúc này Tiểu Bạch kéo bốn người đến trước mặt Thượng Cung Cẩn. Mỗi tay nó xách hai người như xách dưa hấu, trông khá là buồn cười.

Đương nhiên đó là bốn người Dạ Hạ Thiên Quân.

"Ta thấy bên này xảy ra động tĩnh lớn, đoán hẳn là Thiên Cương tới, không ngờ lại là ba kẻ có tu vi nửa chúa tể!" Tiểu Bạch nói với vẻ thèm nhỏ dãi.

Người ngay không nói chuyện mờ ám, nó cũng muốn làm thịt cường giả nửa chúa tể, chỉ có điều trên người còn có nhiệm vụ, không sao hành động được.

Thượng Cung Cẩn nhìn bốn người Dạ Hạ Thiên Quân. Cảm nhận được ánh mắt của nàng, toàn thân Dạ Hạ Thiên Quân run lên. Bốn người này hiện giờ trên thân thể toàn là vết thương do bị Tiểu Bạch đánh.

"Ba người kia, ngươi giết đi, đem đến nơi khác giết. Dạ Hạ Thiên Quân thì để lại cho ta." Thượng Cung Cẩn nói.

Tiểu Bạch nhìn ba người Yêu Nguyệt, vẻ mặt có chút buồn bực.

Chỉ giết ba tên lâu la này thực sự hơi khó chịu, bọn chúng hoàn toàn không có sức đánh trả.

"Được."

Tiểu Bạch gật đầu, túm ba người Yêu Nguyệt đi. Hiện trường chỉ còn lại hai người Dạ Hạ Thiên Quân và Thượng Cung Cẩn.

Cảm nhận được trận chiến ác liệt trên bầu trời, Dạ Hạ Thiên Quân ớn lạnh toàn thân, tuyệt vọng đến mức hô hấp cũng khó khăn.

Y biết mình xong đời rồi.

Thực lực hai bên quá cách biệt, ngay cả tâm tư phản kháng cũng không có.

"Giết ta đi."

Dạ Hạ Thiên Quân run giọng nói, nhắm hai mắt lại.

Thượng Cung Cẩn nhìn hắn, nét mặt vô cảm, đáp: "Ngươi cảm thấy giết ngươi đơn giản như vậy có thể hóa giải được mối hận trong lòng ta soa?"

Dạ Hạ Thiên Quân mở mắt ra, cười vài tiếng thê lương, sau đó ánh mắt chợt dữ tợn nhìn về phía Thượng Cung Cẩn: "Thế ngươi còn muốn như nào nữa? Thắng làm vua, thua làm giặc, năm đó ta là vua! Bây giờ trở thành tù nhân của ngươi, ta cũng chấp nhận! Thế giới này chẳng phải chính là như thế sao? Ai mạnh kẻ đó chính là vua! Thượng Cung Cẩn! Giết chết ta ngay đi, đừng để ta khinh thường ngươi! Ít nhất năm đó lúc ta giết phụ thân ngươi, cũng không hề để cho lão phải đau đớn."

"Uỳnh!"

Dạ Hạ Thiên Quân vừa dứt lời, Thượng Cung Cẩn giẫm mạnh một phát lên lồng ngực y, cả người y lập tức lún sâu xuống, đất đai xung quanh nổ tung văng ra bốn phía.

"Ặc, a a..."

Dạ Hạ Thiên Quân phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết. Toàn bộ bàn chân phải của Thượng Cung Cẩn ngập sâu vào trong lồng ngực y, máu tươi bắn ra.

Sau đó chỗ ngực y bốc lên sương giá trắng toát, làm đông cứng vết thương lại, bảo vệ chút sức sống cho y.

"Thượng Cung Cẩn! Có giỏi thì giết ta đi!"

Dạ Hạ Thiên Quân trợn trừng mắt, hét lên như kẻ điên về phía Thượng Cung Cẩn.

"Không phải gấp." Thượng Cung Cẩn lạnh giọng nói, sau đó giơ kiếm chặt đứt tay phải của Dạ Hạ Thiên Quân.

Lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Cánh tay bị chém đứt kia lập tức bị đông cứng thành băng, sau đó vỡ thành từng mảnh.

Mảnh băng vỡ bốc lên làn khí màu xanh nhạt, làn khí này dính vào linh hồn Dạ Hạ Thiên Quân, khiến y càng thêm đau đớn không ngớt.

"Thượng Cung Cẩn! Ta thật sự hối hận! Hối hận vì năm đó đã mềm lòng tha cho ngươi một mạng!" Dạ Hạ Thiên Quân một lần nữa giận dữ hét lên.

"Ngươi tha cho ta một mạng?"

Thượng Cung Cẩn hỏi lại, sắc mặt lạnh như băng, cười gằn một tiếng, vung kiếm lên.

Lần này hai chân của Dạ Hạ Thiên Quân bị chặt đứt thành khối băng.

"Năm đó nếu không phải cha ta đốt thần nguyên bảo vệ một tia tàn hồn của ta để đưa vào luân hồi, thì làm sao ta còn có cơ hội trả thù vào hôm nay? Ngươi lại nói là ngươi mềm lòng tha cho ta?" Ánh mắt của Thượng Cung Cẩn tràn đầy sát ý, không gian xung quanh cũng đóng băng lại, đất đai dưới đất bị hàn khí ăn mòn, biến thành băng tuyết.

Trong nháy mắt, vạn dặm bị đóng băng.

"Năm đó nếu cha ta không cứu ngươi đang thoi thóp ở vùng Côn Hư về Vũ Hóa Thần triều, truyền thụ phương pháp tu luyện cho người, bồi dưỡng ngươi thì ngươi có được địa vị như hôm nay sao? Ngươi đạt được tu vi như thế này ư? Nếu không có cha ta, ngươi đã sớm bị yêu ma xé xác rồi!" Thượng Cung Cẩn vừa nói, vừa vung thêm một kiếm.

Tứ chi của Dạ Hạ Thiên Quân đều đã bị chặt đứt, thành một tên tàn phế, không ngừng kêu thảm dưới đất, đau đớn không chịu nổi.

Tứ chi của y đều bị Thượng Cung Cẩn thi triển bí thuật, khiến linh hồn thần nguyên của y phân chia đến tứ chi, mỗi khi chặt đứt một chi, linh hồn thần nguyên sẽ bị xé rách một miếng. Đó là nỗi đau đớn mà người bình thường không thể chịu đựng nổi. Dù Dạ Hạ Thiên Quân có tu vi Thiên Tôn cũng thống khổ khôn nguôi.

"Thượng Cung Cẩn! Cha ngươi quả thật đã bồi dưỡng ta. Nhưng vì sao? Vì sao ta không thể trở thành người kế thừa của Vũ Hóa Thần triều? Vì ta không phải họ Thượng Cung sao? Bởi vì ngươi là con gái ruột của lão ư? Có phải ta không mạnh hơn ngươi đâu? Nhưng vì sao ta không thể thừa kế? Ta phải làm chó cả đời cho gia tộc Thượng Cung à? Ha ha ha! Không có chuyện đó đâu! Phụ thân ngươi không cho thì ta tự mình lấy."

Dạ Hạ Thiên Quân bật cười điên cuồng, đến mức mặt mũi vặn vẹo không còn ra hình người.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch