Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 526: Đừng nói chuyện với đồ ngu, bằng không sẽ sỉ nhục chỉ số thông minh của mình!

Chương 526: Đừng nói chuyện với đồ ngu, bằng không sẽ sỉ nhục chỉ số thông minh của mình!




Thượng Cung Cẩn nhìn Dạ Hạ Thiên Quân, sắc mặt lấy lại vẻ lạnh lùng, đôi con ngươi nhìn chằm chằm vào y.

"Đúng vậy, ta trước kia cái gì cũng kém ngươi." Thượng Cung Cẩn chậm rãi nói.

Tiếng cười của Dạ Hạ Thiên Quân hơi ngừng lại, y ngạc nhiên nhìn nàng.

"Nhưng hôm nay thì sao? Ngươi cảm thấy ngươi so sánh được cái gì với ta? Ta giết ngươi, đơn giản như giết một con chó." Thượng Cung Cẩn nhếch miệng cười đầy châm chọc.

Trong nháy mắt hô hấp của Dạ Hạ Thiên Quân trở nên vô cùng gấp gáp. Những lời Thượng Cung Cẩn nói đã đâm nát trái tim của y.

Năm đó cho dù thả Thượng Cung Cẩn chạy thoát, Dạ Hạ Thiên Quân cũng không hề lo lắng chút nào, một tàn hồn chuyển thế có thể tạo nên được sóng gió gì?

Nhưng bây giờ Thượng Cung Cẩn nào chỉ tạo nên sóng gió? Nàng ta đã mạnh mẽ đến mức có thể giết chết y trong nháy mắt.

Dựa vào cái gì?

Rốt cuộc là dựa vào thứ gì?

Bản thân khổ sở, cố gắng bao năm, chưa từng buông lỏng việc luyện tiệp một giây một một phút nào, nhưng vì sao bây giờ vẫn bị Thượng Cung Cẩn bỏ xa như vậy?

Chỉ vì nàng ta về dưới trướng Tu Thần thôi sao?

Nhưng dựa vào cái gì mà Tu Thần có thể bồi dưỡng một tàn hồn chuyển thế lên được tu vi nửa chúa tể chỉ trong thời gian ngắn như vậy?

Dạ Hạ Thiên Quân không cam lòng.

Y cho rằng nếu Tu Thần bồi dưỡng mình, thì lúc này chắc chắn mình đã làm chúa tể rồi!

"Chẳng qua ngươi dựa vào Tu Thần mà thôi! Không có hắn, ngươi chẳng là cái thá gì! Nếu Tu Thần cũng bồi dưỡng ta, giờ ta đã là chúa tể rồi! Dạ Hạ Thiên Quân ta cho đến giờ vẫn luôn mạnh hơn Thượng Cung Cẩn ngươi! Bất kể là về phương diện gì! Chỉ cần cho ta cơ hội, ta nhất định sẽ mạnh hơn ngươi!" Dạ Hạ Thiên Quân dữ tợn gào lên.

Thượng Cung Cẩn cười khẩy một tiếng, ánh mắt đầy thương hại nhìn Dạ Hạ Thiên Quân đã hoàn toàn phát điên dưới chân mình.

"Ngươi thực sự nghĩ ngươi mạnh hơn ta sao?" Thượng Cung Cẩn hỏi.

"Chứ không thì sao? Ngươi bảo Tu Thần bồi dưỡng ta xem! Ngươi bảo hắn bồi dưỡng ta như đã bồi dưỡng ngươi xem! Ta không cam lòng! Ta không cam lòng! Thứ phế vật rác rưởi như ngươi mà cũng được Tu Thần bồi dưỡng! Vì sao ta lại không được Thiên Cương trọng dụng? Trong điều kiện công bằng, ngươi chắc chắn sẽ bị ta đè bẹp!" Dạ Hạ Thiên Quân càng nói càng phát điên, hai mắt đỏ ngầu như máu, hành vi bất bình thường.

"Thầy nói rất đúng." Thượng Cung Cẩn khẽ than một tiếng, nhìn về đống đổ nát phía xa xa chậm rãi nói.

"Ngươi nói cái gì?"

"Đừng nói chuyện với đồ ngu, bằng không sẽ sỉ nhục chỉ số thông minh của mình." Thượng Cung Cẩn nói xong, quay lại nhìn nói chuyện phiếm, bổ một chưởng xuống.

"Uỳnh!"

Thân thể Dạ Hạ Thiên Quân chớp mắt chia năm sẻ bảy, sau đó một thần hồn màu xám tro lơ lửng bay lên, ngọn lửa màu xanh nhạt lập tức bò lên theo, thiêu rụi không còn một mảnh, tan thành mây khói.

Mối thù của bộ tộc Thượng Cung Vũ Hóa Thần triều giờ phút này rốt cuộc cũng được báo.

Vậy mà trong lòng Thượng Cung Cẩn không hề sung sướng chút nào, cũng không có đau khổ, ngược lại nội tâm nàng rất bình tĩnh, hệt như mặt hồ phẳng lặng, không chút gợn sóng.

Từ lúc theo Tu Thần, nàng biết việc báo thù chỉ là vấn đề thời gian, cho nên thời khắc này tâm trạng của nàng cũng không dao động quá lớn.

Chỉ giống như hoàn thành một việc nên làm từ lâu rồi mà thôi.

Thượng Cung Cẩn ngẩng đầu nhìn lên trời.

Hóa thân của Thiên Cương và hai đồ đệ của lão đều đã bỏ mình, màn mưa máu đang che phủ ngợp trời, tạo thành một cảnh tượng vừa đáng sợ vừa diễm lệ.

Kinh Như Tuyết và những người khác đáp xuống.

"Giết chết rồi à?" Kinh Như Tuyết nhìn Thượng Cung Cẩn với ánh mắt dịu dàng, hỏi.

Thượng Cung Cẩn mỉm cười, gật đầu đáp lời Kinh Như Tuyết: "Phải, giết chết cả rồi."

Kinh Như Tuyết tiến lên, vỗ vài cái vào lưng Thượng Cung Cẩn.

"Giết chết là được rồi. Mọi chuyện đều đã kết thúc." Kinh Như Tuyết nhẹ giọng nói.

Tiểu Bạch cầm ba cái đầu người bay xuống trước mặt Thượng Cung Cẩn, sau đó vứt xuống đất, buồn bực nói: "Tam tiểu thư, về sau mấy loại lâu la như thế này để đám Thanos giết được không? Lần này ta tới đây chẳng làm được gì, cảm giác rất thiệt thòi."

"Vì sao chúng ta phải giết lâu la?" Thanos không phục hỏi lại.

"Bởi vì ngươi gà!" Tiểu Bạch không vui nói.

Trong lòng nó rất giận dữ, mọi người cùng nhau tới, bọn họ được đánh đấm đã đời, mình lại chỉ là một tên canh gác đám rác rưởi, thực sự là quá nhàm chán.

"Được rồi, đừng trách móc nữa, sau này còn có cơ hội. Sở Nguyệt còn chưa quay về à?" Kinh Như Tuyết hỏi.

"Thiên giới rộng lớn như vậy, nàng ta một mình đâu thể giết được nhanh như thế. Đoán chừng bây giờ giết được một phần trăm là đã tốt lắm rồi." Tiểu Vũ nói.

Kinh Như Tuyết gật đầu, nói với mọi người: "Bản thể của Thiên Cương sắp quay về rồi, thầy nói chắc chắn chúng ta đánh không lại. Cho nên nhân lúc lão còn chưa về kịp, mọi người tản ra đi, dốc hết khả năng giết sạch sinh linh nơi này."

"Hiểu rồi!"

Mọi người gật đầu.

"Giản tán!" Kinh Như Tuyết vung tay lên, mọi người lập tức rời đi.

Kinh Như Tuyết chưa đi ngay, mà đứng tại chỗ nhìn xung quanh.

Bởi vì trận đại chiến vừa rồi mà toàn bộ sinh linh trong phạm vi trăm dặm đều bị họ tiêu diệt sạch.

Nàng không biết vì sao Tu Thần nhất định muốn họ trở thành một kẻ thu gặt sinh linh vô tình, vì sao lại muốn giết hết tất cả người vô tội như vậy. Nhưng nàng cũng không quan tâm, bởi vì Tu Thần là tất cả của nàng, hắn nói gì, Kinh Như Tuyết đều phục tùng vô điều kiện, tuyệt không hỏi nhiều.

Dù Tu Thần bảo nàng một mình đối đầu với chín đại chúa tể, ánh mắt của nàng cũng không thèm chớp cái nào.

"Thiên giới thực sự quá rộng lớn, Thiên Cương sẽ quay về ngay bây giờ, phòng chừng không thể giết được bao nhiêu sinh linh. Chỉ là không biết bây giờ Sở Nguyệt đã giết được bao nhiêu rồi." Kinh Như Tuyết lẩm bẩm.

Thiên Nhất và Thiên Nhị là bản thể, tu vi Thần Tôn, hai tên này quả là thuốc đại bổ dành cho Tu Thần. Hai người đó cũng đủ để hắn xâm chiếm tới đây rồi, chỉ có điều đám người Kinh Như Tuyết còn chưa biết điều đó mà thôi.

Kinh Như Tuyết lại nhìn bốn phía một lượt nữa, sau đó thân thể biến mất.

Hiện giờ người của miếu Thiên Thần mang theo tu vi nửa chúa tể đang điên cuồng tàn sát sinh linh ở Thiên giới, mỗi người đều dốc hết sức để giết.

Tất cả sát trận và thủ đoạn được bản thể của Thiên Cương bố trí trước khi rời đi đều bị hóa giải hết. Dù sao lão cũng không đoán được sẽ có nhiều cường giả nửa chúa tể đánh tới như vậy.

Cường giả Thiên giới tu vi dưới nửa chúa tể khi đối diện với họ đều không thể làm ra được hành động phản kháng nào, thậm chí còn không biết vì sao mình bị giết.

Nhất thời, trăm họ ở Thiên giới lầm than.

"Uỳnh!"

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.

Một ngọn lửa hừng hực ngợp trời bốc lên, bóng dáng Sở Nguyệt chậm rãi bước ra khỏi ash lửa, trong tay cầm một ngọn roi đang bốc cháy.

Nàng đã giết không biết bao nhiêu người, giết đến tê dại.

Nàng cũng như Kinh Như Tuyết, đều phục tùng mệnh lệnh của Tu Thần vô điều kiện, không bao giờ hỏi vì sao.

Tu Thần nói giết sạch thì nàng giết sạch.

Hiện giờ nàng đã thiêu đốt, giết hại toàn bộ sinh linh của một vực, chuẩn bị đánh tiếp một nơi khác.

"Hỗn xược!"

Đúng lúc này, một tiếng quát long trời lở đất truyền vào trong tai tất cả sinh linh ở Thiên giới, khiến thần hồn mọi người phải run rẩy. Sở Nguyệt cũng tái mặt, kêu rên" một tiếng, thiếu chút nữa đứng không vững.

"Tới rồi sao?"

Sở Nguyệt ngẩng đầu lên, trên gương mặt tái nhợt nở nụ cười đầy vẻ hài hước.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch