Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 528: Mưu kế của Phạt Ngô! Thiên Cương khiếp sợ!

Chương 528: Mưu kế của Phạt Ngô! Thiên Cương khiếp sợ!




Thiên Cương nhìn chằm chằm Phạt Ngô với ánh mắt âm u. Lão không biết rốt cuộc Phạt Ngô có ý đồ gì.

Hiện giờ Tu Thần đã chiếm được Phù Tiên giới, nếu mấy đại chúa tể bọn họ liên thủ lại tấn công thì phần thắng rất lớn.

Nhưng lão cho rằng Phạt Ngô sẽ không làm thế. Bởi vì nói cho cùng, sau tất cả mọi việc, Phạt Ngô chỉ tổn thất một hóa thân mà lão phái tới Phù Tiên giới tìm đường chết sau đó bị Tu Thần tiêu diệt mà thôi.

Nếu như lão im lặng mặc kệ mọi chuyện thì Tu Thần chắc chắn sẽ không tìm lão gây phiền phức.

Tu Thần muốn đánh cũng sẽ đánh từ người yếu nhất, ví dụ như Phù Tiên giới, sau đó là đến Thiên giới của Thiên Cương.

Nếu Tu Thần thực sự tiếp tục thế này thì người cam tâm tình nguyện với cục diện đó nhất lại chính là Phạt Ngô.

Có chiến tranh thì chắc chắc có tổn thất, Tu Thần không thể nào vĩnh viễn không ai địch nổi, vĩnh viễn chiếm thượng phong. Đến lúc đó các chúa tể khác bị tổn thất nặng nề, thực lực giảm mạnh thì cũng là thời điểm mà Phạt Ngô ra tay.

Hơn nữa hiện giờ Thiên Cương cũng cho rằng Tu Thần đã nhìn thấu tâm tư của các chúa tể cực mạnh như Phạt Ngô, cho nên mới không thèm kiêng dè như thế.

Ai cũng muốn nhất thống Nguyên giới, Phạt Ngô cũng không ngoại lệ, Qua Thiên cũng không ngoại lệ, mà Thiên Cương lão lại càng không.

Nhưng chín đại Nguyên giới từ trước đến nay đều tồn tại trong thế cân bằng, ai cũng không muốn phá vỡ cục diện này.

Nhưng bây giờ thì khác, sự xuất hiện của Tu Thần đã trực tiếp phá vỡ cục diện này, Phù Tiên Tử còn bị giết chết! Mà Thiên giới của lão hiện giờ đang bị tổn thất thảm hại, thậm chí có thể nói dưới trướng Thiên Cương không còn người nào để dùng nữa.

Trông cậy vào đám Thiên Tôn và Thần Vương ư?

Đừng quá ngây thơ, kẻ không có thực lực Thần Tôn thì chẳng khác nào món ăn dâng đến tận miệng, căn bản không sinh ra bất cứ uy hiếp nào.

"Thế nào? Ta thấy ánh mắt của ngươi, hình như không bằng lòng lắm thì phải?" Phạt Ngô cười đầy nghiền ngẫm.

Thiên Cương nheo mắt lại, đáp: "Gặp hắn thì làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn làm hòa với hắn?

"Cục diện của chín đại Nguyên giới vốn ổn định, nhưng hiện giờ bị hắn hoàn toàn phá vỡ, Phù Tiên Tử còn thân tử đạo tiêu. Nếu như hòa giải, sinh linh của Chư Thiên Vạn Giới làm sao còn coi chúng ta là chúa tể?" Phạt Ngô đáp lại.

Nghe lời lẽ chính nghĩa của Phạt Ngô, Thiên Cương chỉ cười lạnh một tiếng.

Nếu lão tin vào những lời đó thì tên lão sẽ viết ngược!

Bọn họ sẽ để ý đến cái nhìn của sinh linh trong Chư Thiên Vạn Giới sao?

Không để ý, hoàn toàn không để ý chút nào, đám sinh linh kia chỉ là chất dinh dưỡng mà thôi.

"Dùng bản thể tới đó?" Thiên Cương hỏi.

Phạt Ngô lắc đầu cười đáp: "Không, vẫn chưa đến trận quyết chiến cuối cùng giữa chúng ta và Tu Thần. Lần này tới đó chủ yếu là để xem rốt cuộc hắn là ai, thế lực sau lưng là kẻ nào, làm sao lại thực hiện được nhiều thủ đoạn quái dị như vậy. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, không phải sao?"

"Ngươi cho hắn là đồ ngu à? Ngươi cho rằng có khả năng lấy được những tin tức ấy từ miệng hắn sao?" Thiên Cương cười chế giễu.

Lại còn phái hóa thân đến nữa chứ? Bản thể đến còn không hỏi ra gì huống hồ là hóa thân. Tu Thần vốn chẳng thèm coi bọn họ ra gì.

"Không thử thì sao mà biết được?" Phạt Ngô cười nói.

"Rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?" Thiên Cương không muốn tốn nước bọt với Phạt Ngô nữa, trực tiếp hỏi.

Nếu không cho lão một lý do hợp lý thì lão tuyệt đối sẽ không đến Phù Tiên giới cùng Phạt Ngô.

Vũng nước đục này rất sâu, hiện giờ Thiên giới đã bị phá hủy mất một phần ba, đại thương nguyên khí, lão không thể nào chịu nổi tổn thất lớn hơn.

Sinh linh bị giảm đi liên quan trực tiếp đến số sinh linh chi lực lão hấp thụ được, cũng liên quan đến vấn đề tiến bộ tu vi của lão.

Nếu như Thiên Cương về muộn chút nữa, đám Kinh Như Tuyết diệt sạch sinh linh ở Thiên giới thì trong mấy chục kỷ nguyên tới lão không thể nào nhận được tiếp tế sinh linh chi lực, sau đó sẽ bị các chúa tể khác bỏ xa.

"Chúng ta nhất trí về lợi ích, lẽ nào ngươi cho rằng ta sẽ gài bẫy ngươi sao?" Phạt Ngô hỏi.

"Ta không tin ngươi." Thiên Cương trả lời thẳng thừng.

Đã đến nước này, có vài lời không cần phải giấu diếm nữa, cứ trực tiếp nói thẳng ra.

Phạt Ngô bật cười, đáp: "Ta biết, hiện giờ giữa các chúa tể tồn tại sự nghi kỵ lẫn nhau, không tin là chuyện hết sức bình thường. Nhưng ngươi chỉ cần phái một hóa thân đến đó là được, cho dù bị giết cũng không tổn thất nhiều lắm, đúng không?"

Lời này quả thực khiến Thiên Cương á khẩu không phản bác được.

Đương nhiên lão không chỉ có một hóa thân nửa chúa tể, mà còn có rất nhiều, tùy tiện phái một hóa thân cấp bậc Thiên Tôn, thậm chí tu vi thấp hơn đến Phù Tiên giới cũng không thành vấn đề.

"Ngươi tìm Tu Thần rốt cuộc với mục đích gì? Hiện giờ chúng ta đi ngược lại với lợi ích của hắn. Ngươi cảm thấy gặp hắn có ý nghĩa gì sao?" Thiên Cương nhíu mày hỏi.

Hiển nhiên trong lòng lão đã bắt đầu dao động. Cùng lắm thì phái một hóa thân Luyện Thể cảnh đi theo Phạt Ngô là được, có chết thì lão cơ bản cũng chẳng tổn thất gì.

Nhưng nếu hóa thân có tu vi quá thất thì rất nhiều chuyện không thể biết nổi.

"Có một câu đấy mà ngươi cứ hỏi đi hỏi lại. Ta cũng đã trả lời ngươi rồi, ta chỉ hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi có đi hay không? Không đi thì ta đi." Phạt Ngô trầm giọng nói, hiển nhiên đã bắt đầu sốt ruột.

Thiên Cương nheo mắt lại, sau đó một bóng người xuất hiện bên cạnh.

Là hóa thân của lão, chỉ có tu vi Tụ Khí cảnh.

"Hóa thân Tụ Khí cảnh?" Phạt Ngô không nhịn được cười.

"Ngươi thực sự bị Tu Thần dọa cho sợ vỡ mật rồi." Phạt Ngô lắc đầu nói, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

"Thực ra ta vốn định để một hóa thân Luyện Thể cảnh đi theo ngươi." Thiên Cương cười lạnh đáp.

Phạt Ngô cười ha ha, nói: "Được rồi, đi thôi."

Nói xong, lão vung tay lên, dẫn hóa thân Tụ Khí cảnh của Thiên Cương đi, biến mất ngay tại chỗ.

Bản thể của Thiên Cương dần nghiêm mặt lại, đôi mắt lóe ra vẻ lạnh lùng.

Hành động của Phạt Ngô quá mức khác thường, khiến lòng lão rất cảnh giác, nhưng tạm thời chưa tìm được sơ hở nên hiện giờ chỉ có thể để cho hóa thân đi theo, xem Phạt Ngô rốt cuộc muốn làm gì.

Bên kia, hóa thân của Phạt Ngô dẫn theo hóa thân của Thiên Cương tiến vào hư vô chi cảnh, sau đó nhanh chóng chạy về phía Phù Tiên giới.

Cả đường đi, hai người không hề nói chuyện gì, chỉ trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, thoạt nhìn như hai người xa lạ.

Khoảng chừng nửa giờ sau, hai người đến hư vô chi cảnh bên ngoài Phù Tiên giới.

"Vì sao thành lũy Nguyên giới lại mở ra một lối đi?" Thiên Cương nhướng mày, cảnh giác hỏi.

Một nỗi bất an ngày càng rõ rệt, giống như Tu Thần đã sớm biết bọn họ sẽ tới vậy.

"Có lẽ hắn đã đoán được có người đến thăm mình chăng?" Phạt Ngô bật cười ha hả, sau đó dẫn Thiên Cương đi thẳng vào Phù Tiên giới.

Trên núi Thiên Tử, Tu Thần đang ngồi trên ghế nhàn nhã uống trà.

Phạt Ngô và Thiên Cương xuất hiện trước mặt hắn.

Vừa thấy Tu Thần, sắc mặt Thiên Cương đã đen xì, nỗi giận dữ xộc lên, ánh mắt đầu căm hận.

"Ồ, ngươi cũng tới à?" Tu Thần thấy Thiên Cương, cười châm biếm, sau đó chỉ chỗ ngồi trước mặt nói: "Ngồi đi, ghế đã chuẩn bị sẵn rồi."

Thiên Cương nhìn sang Phạt Ngô, hỏi với vẻ không tin nổi: "Ngươi có hẹn trước với Tu Thần?"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch