Chương 529: Phạt Ngô và Tu Thần? Người đứng đằng sau?
Giọng điệu Tu Thần vừa dùng để nói chuyện với Phạt Ngô hoàn toàn giống như người quen cũ, mang đến cho Thiên Cương cảm giác hai người này đã sớm có hẹn với nhau, làm sao mà không khiến lão khiếp sợ cho được?
Cho tới nay, chúa tể chín đại Nguyên giới đều đang suy đoán người sau lưng Tu Thần rốt cuộc là ai, lúc trước thì cho là Bắc Lý, sau khi đại trận phong tỏa Nguyên giới thất bại đã phủ nhận suy đoán này.
Bây giờ thấy Phạt Ngô và Tu Thần đối thoại với nhau như vậy, nhất thời tóc gáy của Thiên Cương dựng đứng cả lên, một suy nghĩ vô cùng đáng sợ xuất hiện trong đầu lão.
Đừng nói Phạt Ngô mới là người thực sự đứng sau Tu Thần đấy nhé?
Từ đầu đến cuối các chúa tể khác đều bị hai người này đùa giỡn như khỉ.
Nhưng vì sao lúc này Phạt Ngô lại muốn cho mình biết? Cố ý dẫn mình tới đây?
Muốn lôi kéo mình nhập bọn hay là Thiên giới đã bị hai người này để mắt tới, có thể chiếm lấy bất cứ lúc nào? Bản thể của mình ở Thiên giới chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm hay sao?
Đúng rồi!
Dù sao Phù Tiên Tử cũng là chúa tể một phương, cứ thế bị giết chết mà thần không biết quỷ không hay, ngoại trừ Phạt Ngô ra thì ai còn có thủ đoạn như thế nữa?
Hơn nữa đám thuộc hạ đã chết lại hồi sinh của Tu Thần thực chất là chưa chết, chỉ là Phạt Ngô âm thầm dùng bí pháp truyền tống bọn họ đi. Thậm chí đám người kia vốn đã có tu vi nửa chúa tể, Phạt Ngô đã dùng thủ đoạn để các chúa tể tưởng rằng bọn họ mới chỉ đến Thần Vương cảnh mà thôi.
Giờ phút này, vô số suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu Thiên Cương, mồ hôi lạnh thi nhau túa ra.
Tu Thần nhìn Thiên Cương với vẻ đầy hứng thú.
"Ngồi đi." Tu Thần cười nói.
Phạt Ngô ngồi ngay xuống, sau đó quay đầu nhìn Thiên Cương. Thiên Cương nuốt nước bọt, cũng chỉ đành ngồi xuống theo.
Tình huống này là gì? Ngươi với Tu Thần đã quan hệ tốt đến mức nói lời cảm ơn rồi sao? Thiên giới của lão tử vừa mới bị hắn phá hủy không còn ra hình dạng, thuộc hạ còn bị giết chết hết cả rồi!
Thiên Cương hít sâu một hơi, sau đó cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch.
Uống ngon cái đếch gì?
Thiên Cương thiếu chút nữa không nhịn được mà chửi một tiếng, chỉ là trà thông thường của thê gian. Thứ này hoàn toàn không xứng để một chúa tể như lão thưởng thức.
"Vậy bây giờ các ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?" Thiên Cương buông chén trà xuống, lạnh lùng hỏi.
Dù sao cũng chỉ là một hóa thân Tụ Khí cảnh, có chết hay không cũng chẳng hề gì, hơn nữa bản thể được đồng bộ ký ức với hóa thân, cho nên lúc này bản thể của lão cũng chuẩn bị tung ra tin tức Phạt Ngô cấu kết với Tu Thần ra ngoài.
"Vẫn tưởng rằng các người luôn tò mò người đứng sau lưng ta là ai? Sao lại đột nhiên nổi dậy được? Hơn nữa còn giết được cả Phù Tiên Tử?" Tu Thần nhìn Thiên Cương, hỏi đầy ẩn ý.
Thiên Cương nheo mắt lại, nhìn Tu Thần với ánh mắt tức giận, quát lên: "Cho nên Phạt Ngô mới là người đứng sau ngươi phải không? Các ngươi ngấm ngầm thông đồng với nhau vui vẻ đến vậy, sao bây giờ lại để cho ta biết?"
Đây là chỗ mà Thiên Cương nghi ngờ nhất.
Nếu hai người bọn họ thực sự liên thủ lại để trêu chọc các chúa tể khác, thì không thể nghi ngờ là họ đã rất thành công, nhưng sao bỗng nhiên lại cho lão biết trong khi vẫn có thể tiếp tục làm vậy?
Điều này thực sự quá khó giải thích.
Tu Thần và Phạt Ngô liếc nhìn nhau, sau đó bật cười.
Nghe hai người cười to, sắc mặt Thiên Cương càng trở nên khó coi hơn, u ám hệt như sắp nổi đóa.
Lão thực sự nghĩ không ra, vì sao Phạt Ngô trăm phương ngàn kế bồi dưỡng ra một người như Tu Thần, vì muốn nhất thống Nguyên giới sao? Thủ đoạn này quả thực quá hiểm ác và xảo trá.
"Bởi vì thực ra chúng ta là cùng một loại người." Phạt Ngô nhìn Thiên Cương, cười tủm tỉm đáp, trong mắt lộ ra vẻ hứng thú.
"Cùng một loại người?"
Thiên Cương cười lạnh vài tiếng, nói với vẻ giễu cợt: "Các ngươi cùng một loại người vừa rồi còn tiêu diệt hóa thân của ta, giết đệ tử của ta. Bây giờ Thiên giới của ta chỉ còn là một đống đổ nát, không còn người nào có tu vi Thần Tôn cảnh, một phần ba sinh linh bị người của ngươi tàn sát. Nếu ta về muộn một chút, sợ rằng cả Thiên giới đã bị ngươi xóa sổ. Đây gọi là cùng một loại người?" Thiên Cương nghiến răng, sắc mặt vô cùng dữ tợn, cả người run lên vì giận dữ.
Nếu không phải đánh không lại hai người trước mắt, lão thực sự muốn lao tới xé xác Tu Thần và Phạt Ngô r thành từng mảnh, sau đó chậm rãi nhai nát!!
Thiên Cương vô cùng hận Tu Thần, đời này lão chưa từng hận ai đến thế.
"Ôi, sao lại gọi là hủy diệt chứ? Có câu tục ngữ rất hay là phá đi rồi xây lại. Nam tử hán đại trượng phu muốn làm việc lớn chắc chắn là phải có hi sinh, không phải sao?" Tu Thần mỉm cười nhìn Thiên Cương, nói.
"Sao ngươi không hi sinh người của ngươi đi?" Thiên Cương đứng bật dậy, dữ dằn hét lên.
"Bớt giận, bớt giận." Phạt Ngô xua tay nói.
"Ta có thể bớt giận được sao? Phạt Ngô, ta không biết rốt cuộc ngươi muốn làm gì, cũng không muốn biết. Nhưng ngươi đừng nghĩ có thể dụ dỗ được ta! Ta chỉ muốn phát triển tốt Thiên giới của mình, về phần những thứ khác ta không có hứng thú!" Thiên Cương trừng đôi mắt đầy tơ máu nhìn Phạt Ngô, từ chối thẳng thừng.
Đối với lão mà nói, chẳng có gì để nói vào lúc này cả.
Cho tới giờ thực lực của Phạt Ngô luôn đứng đầu trong chín đại chúa tể, không ai dám động vào lão, nhưng bây giờ tình hình đã khác, chỉ cần truyền tin này ra, thì những chúa tể Nguyên giới khác chắc chắn sẽ liên thủ lại đối phó với lão!
"Có phải ngươi muốn loan tin này ra không?" Tu Thần liếc mắt đã thấy ngay tâm tư của Thiên Cương.
"Ha ha, hai người các ngươi đều là người tàn nhẫn, ta sợ lắm! Không nói cho bọn họ biết thì ta càng sợ, ăn không ngon ngủ không yên! Các ngươi gọi ta tới, chẳng phải đã chuẩn bị sẵn tâm lý để các chúa tể khác biết chuyện rồi sao?" Thiên Cương cười lạnh nói.
Tu Thần nở nụ cười, uống một hớp trà, chậm rãi nói: "Vậy ngươi cảm thấy có khả năng này không, Phạt Ngô đây là giả, ta cố ý tạo ra cục diện khiến các ngươi xích mích ly gián?"
"Ngươi!"
Thiên Cương giật thót trong lòng, sau đó nhìn sang Phạt Ngô.
Phạt Ngô vẫn mang vẻ mặt tươi cười ngồi trên ghế, ung dung uống trà.
"Không thể nào! Mặc dù chỉ là hóa thân, nhưng khí tức thì không thề thay đổi được. Lão chính là hóa thân của Phạt Ngô! Ngươi đừng cố làm ra vẻ huyền bí!" Thiên Cương chỉ vào Phạt Ngô, nói.
Lão dùng bản thể để đối diện với hóa thân của Phạt Ngô, chẳng lẽ lại không phân biệt được thật giả? Cho nên Tu Thần chỉ đang cố ý lừa bịp mà thôi.
Tu Thần cười ha ha một tiếng, đáp: "Cần gì phải ra vẻ huyền bí, động não nghĩ thử xem, vì sao chúng ta phải gọi ngươi qua đây? Rốt cuộc là lý do gì?"
Nghe Tu Thần nói vậy, Thiên Cương chợt rơi vào trầm mặc.
Đây chính là vấn đề khiến lão vẫn luôn băn khoăn, nghi hoặc. Hai người này rốt cuộc muốn làm gì? Vì sao lại muốn tự để lộ tin tức? Việc này hoàn toàn không hợp với lẽ thường!
Không nghĩ ra, bất kể có nghĩ thế nào Thiên Cương cũng không thể mò ra được nguyên nhân trong đó.
"Ngươi nói xem có tồn tại khả năng này không? Ta chỉ nói ra một khả năng mà thôi, ngươi nghe xem có hợp lý hay không?" Tu Thần mỉm cười hỏi.