Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 530: Phệ Hóa Chư Thiên! Ai tới cũng phải quỳ lạy gọi bố!

Chương 530: Phệ Hóa Chư Thiên! Ai tới cũng phải quỳ lạy gọi bố!




Tu Thần nhìn Thiên Cương, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy hàm ý sâu xa.

"Khả năng gì?" Thiên Cương nhìn thấy nụ cười trên mặt Tu Thần, lại cảm thấy giận ứa gan, một lần nữa quát hỏi.

Tu Thần chỉ Phạt Ngô ngồi trước mặt mình, đáp: "Ngươi có xem có khả năng hóa thân Phạt Ngô trước mắt này chỉ là giả? Ta làm ra một hóa thân Phạt Ngô giả, lừa hóa thân của ngươi tới nơi này, nguyên nhân thực ra không phức tạp như ngươi nghĩ, mà chỉ muốn hù dọa ngươi, hoặc là nhàm chán trêu chọc ngươi chút thôi. Ngươi nghĩ có khả năng này không?"

Mí mắt Thiên Cương chợt run lên, sau đó nhìn sang Phạt Ngô.

Phạt Ngô ngồi im không lên tiếng, trên khóe miệng vẫn treo nụ cười kỳ dị.

"Ta rất rõ khí tức trên người Phạt Ngô! Ngươi không thể nào tạo ra một tên giả mạo!" Thiên Cương nói bằng giọng chắc nịch.

Chủ yếu nhất là vì lý do này của Tu Thần quá vớ vẩn, trên thế giới này có người nhàm chán đến mức đó sao? Chỉ đơn thuần là để lừa gạt mình, hơn nữa còn ngay trước mặt bản thể của mình?

Đây là ý gì?

Ý nói là bản thể của mình quá rác rưởi, ngay cả hóa thân của một chúa tể cũng không thẻ phân rõ thật giả sao?

Tu Thần bật cười ha ha, nói: "Xem ra bất kể là lý do gì ngươi cũng đều không tin nhỉ?"

"Ngươi cho rằng ta là một tên ngu phải không?" Thiên Cương cười lạnh hỏi lại.

Tu Thần nhún vai: "Không biết, cho nên muốn thử một chút. Nhưng ngươi không tin thì ta cũng chẳng còn cách nào. Ngươi có thể đi được rồi."

"Đi?"

Sắc mặt Thiên Cương chợt cứng đờ, sau đó lão cau chặt mày.

Rốt cuộc đây là nước cờ gì?

Lão hoàn toàn không nhìn ra được chiêu trò của Tu Thần, điều này làm lão từ giận dữ vừa kiêng kỵ.

Nhìn từ một loạt các thủ đoạn Tu Thần thể hiện trong khoảng thời gian này, sao tự nhiên hắn lại làm chuyện buồn chán không có ý nghĩa này?

Muốn giấu đầu hở đuôi sao?

Cũng không giống.

Lẽ nào lý do hắn vừa nói là sự thực? Chỉ là vô vị quá thì lấy mình ra tiêu khiển một chút?

Trên đời này không có người nào nhàm chán đến vậy chứ?

Nhất thời, Thiên Cương cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.

"Đúng vậy, ngươi có thể đi. Nếu ngươi đã không tin những gì ta nói, thì chẳng có gì để trò chuyện nữa." Tu Thần cười nói.

Thiên Cương hít sâu mấy hơi, nén lại nỗi giận sắp phá bung lồng ngực! Hiện giờ lão vô cùng muốn cắn chết tươi Tu Thần, hắn chỉ là đang đùa giỡn mình mà thôi.

"Hóa thân Tụ Khí cảnh của ta không thể quay về Thiên giới. Ngươi cứ trực tiếp tiêu diệt hóa thân này đi." Thiên Cương nghiến răng nghiến lợi nói.

Đùa gì thế, hóa thân này của lão chỉ có tu vi Tụ Khí cảnh mà thôi, bảo lão một mình rời khỏi Phù Tiên giới, quay về Thiên giới?

Cho dù có thể ra khỏi Nguyên giới thì lúc đến hư vô chi cảnh cũng sẽ lập tức bị áp lực hư không giết chết.

Dù sao cũng đều là chết, không bằng để Tu Thần giết cho sung sướng. Huống hồ hóa thân mà lão phái đi theo Phạt Ngô không hề có ý định quay về.

"Cũng đúng, Tụ Khí cảnh không thể quay về được." Tu Thần gật đầu, sau đó nhìn Phạt Ngô.

"Không thì ngươi đưa lão quay về?" Tu Thần nói với Phạt Ngô.

Phạt Ngô bật cười: "Sao phải đưa lão về? Đây không phải là Thiên giới sao?"

"Ngươi nói cái gì?"

Thiên Cương biến sắc, nhìn Phạt Ngô với vẻ mặt hoảng hốt.

"Ta nói nơi này chính là Thiên giới, ta vốn không đưa ngươi đi, chỉ là ra hư vô chi cảnh một chuyến, sau đó quay về mà thôi." Phạt Ngô nhìn Thiên Cương, tủm tỉm cười.

"Không thể nào! Nếu nơi này là Thiên giới, vì sao ta không biết gì? Sao ta không phát hiện ra được?" Thiên Cương giận dữ quát lên.

Nơi này là Thiên giới?

Lão tuyệt đối không tin!

Bản nguyên chi lực của Thiên giới vẫn nằm trong tay bản thể của lão. Hơn nữa vì có vết xe đổ của Phù Tiên Tử, nên lão càng thêm chuyên tâm vào Nguyên giới của mình, mỗi một chỗ đều tự đi dò xét, hoàn toàn không phát hiện ra họ!

Cùng lúc đó, bản thể của Thiên Cương lại nhanh chóng thăm dò kỹ càng toàn bộ Thiên giới, kết quả vẫn như cũ, không thể bị bất cứ kẻ nào xâm nhập.

Tu Thần mỉm cười, nói: "Cảm giác của con người sẽ bị tê dại. Nơi này chính là Thiên giới của ngươi đấy. Không tin à? Vậy ngươi tự xem đi."

Nói xong, Tu Thần búng tay một cái.

Sau đó, không gian xung quanh bắt đầu sụp đổ, vỡ vụn từng mảnh, sau khi rơi xuống thì văng tung tóe khắp nơi rồi đột ngột hóa thành tro bụi. Đầu tiên là những miếng nhỏ, sau đó là những mảnh lớn, cuối cùng là từng mảng khổng lồ, thoạt nhìn vô cùng hoành tráng.

Ánh mắt Thiên Cương hoảng hốt nhìn xung quanh. Sau khi cảnh tượng đổ nát qua đi, hình dáng bên ngoài lộ ra.

Chỗ này lão rất quen thuộc!

Bởi vì đây là Trường Sinh điện! Chỗ ở của Trường Sinh!

Sau đó một cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng lão, đây là cảm giác chỉ khi lão ở Thiên giới mới có.

Giờ phút này, Thiên Cương hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Đây là Thiên giới của mình thật sao?

Tu Thần đã xâm chiếm đến tận đây? Vậy mà mình không hề phát hiện ra chút nào?

Bản thể của Thiên Cương dùng thần niệm chớp mắt bao phủ đến đây.

Vừa rồi còn chưa phát hiện ra bất cứ kẽ hở nào, nhưng sau khi Tu Thần để lộ ra cảnh tượng chân thực thì lão đã thăm dò được dấu vết.

Có thực sự là Thiên giới của mình không?

Hơn nữa Phạt Ngô cũng không phải là Phạt Ngô mà là một con chó con màu trắng, đang ngồi lẽ lưỡi dưới đất.

"Tu Thần!"

Hai mắt Thiên Cương lóe lên lửa giận, tràn đầy hận thù và sát ý.

"Có bất ngờ không?" Tu Thần nhìn Thiên Cương, nhếch miệng cười.

Đương nhiên Phạt Ngô này là giả, Tu Thần và Phạt Ngô làm sao mà hợp tác được? Nếu có thể, Tu Thần còn muốn giết chết Phạt Ngô đầu tiên ấy chứ, chỉ có điều chưa có cơ hội mà thôi.

Lúc Sở Nguyệt vừa tiến vào Thiên giới đã bắt đầu tàn sát tứ phương, sau đó Thượng Cung Cẩn giết chết Trường Sinh và Dạ Hạ Thiên Quân, Kinh Như Tuyết và đám Tiểu Bạch thì tiêu diệt Thiên Nhất, Thiên Nhị và một cường giả Thần Vương khác. Số lượng sinh linh chi lực của Tu Thần chợt tăng vọt.

Sau đó hắn thăng cấp.

Đạt tới cấp tám, Phệ Hóa Chư Thiên!

Tu Thần không có gì phải do dự, lập tức sử dụng năng lực cấp tám, trong nháy mắt thu hẹp cự ly giữa Thiên giới và Phù Tiên giới, sau đó lại sử dụng số sinh linh chi lực còn thừa xâm chiếm Thiên giới.

Đương nhiên là cũng chưa chiếm được bao nhiêu, hắn mới bao phủ được một phần mười lĩnh vực Thiên giới mà thôi.

Vốn hắn định trực tiếp giết chết Thiên Cương, sau đó cướp lấy Thiên giới.

Nhưng lão già kia không ở trong phạm vi Lĩnh Vực Vô Địch của hắn, hơn nữa từ lúc quay về vẫn luôn co đầu rụt cổ trong cung điện, muốn dụ lão ra gần như là không thể.

Cho nên Tu Thần mới giở trò này.

Hắn không lừa dối Thiên Cương, mà chỉ trêu đùa lão.

Nếu như có thể chọc lão tức giận, không do dự mang bản thể đánh tới đây, thì là tốt nhất.

Còn nếu không thể thì cũng chẳng sao, bởi vì hắn muốn Thiên Cương biết rằng:

Ta! Tu Thần! Đã xâm chiếm đến Thiên giới rồi! Ngươi có sợ không?

Ta xâm chiếm thành công mà bản thể của ngươi dò xét vô số lần cũng không phát hiện ra được.

Có hoảng hốt không?

Có muốn lập tức hành động không?

Tu Thần đang chờ Thiên Cương hoảng loạn lúng túng, tốt nhất là có thể khiến lão gọi các chúa tể Nguyên giới khác cùng nhau đến đối phó mình, sau đó có thể làm một đại kết cục!

Mặc dù bản thân Tu Thần biết khả năng này rất thấp, nhưng thử một chút cũng không tổn thất gì. Một phần mười phạm vi Thiên giới đã nằm trong Lĩnh Vực Vô Địch của hắn.

Vẫn là câu nói đó, bên trong Lĩnh Vực Vô Địch, ai tới đều phải quỳ xuống gọi hắn là bố!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch