Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 531: Ức hiếp người khác! Thực sự muốn ép người ta vào đường cùng?

Chương 531: Ức hiếp người khác! Thực sự muốn ép người ta vào đường cùng?




Lúc này Thiên Cương tái mét mặt mũi, bản thể của lão ở Thiên giới đã phát hiện ra Tu Thần.

Thì ra hắn không hề nói dối, hắn đang thực sự ở trong Thiên giới!

Vậy mà lão không hề phát hiện ra chút xíu nào!

Điều này sao có thể xảy ra chứ?

Pháp tắc bản nguyên của Thiên giới vẫn nằm trong lòng bàn tay lão, vì sao lão lại không phát hiện ra Tu Thần đang ẩn nấp trong đó, còn lừa được cả chủ nhân của Thiên giới là lão.

"Có phải ngươi đang rất hoảng hốt, rất nghi hoặc đúng không? Vì sao pháp tắc bản nguyên của Thiên giới vẫn nằm trong tay mà ta lại có thể lặng yên không tiếng động đi vào, còn không để cho ngươi phát hiện ra?" Tu Thần nhìn Thiên Cương, mỉm cười hỏi.

Thiên Cương hít sâu một hơi, hỏi: "Cho dù ta nghi hoặc, ngươi cũng không bao giờ nói cho ta biết đúng không?"

Hiện giờ hóa thân này của lão đang kéo dài thời gian để cho bản thể có thể bắt đầu triển khai pháp trận cấm chế.

Lão tuyệt đối không thể để Tu Thần tiếp tục ở trong Thiên giới, lão biết bây giờ mình không thể giết được Tu Thần, nhưng nhất định phải đuổi hắn ra ngoài!

Càng tiếp xúc nhiều với Tu Thần, Thiên Cương càng sợ hãi và kiêng kỵ hắn nhiều.

Sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Thiên Cương không biết gì về một người, nhìn không thấu hắn, hoàn toàn không biết thủ đoạn và cách thức tư duy của hắn. Quả thực việc này quá kỳ lạ!

Chủ yếu nhất là một mình lão không có cách nào đối phó với hắn!

Lúc này Thiên Cương chỉ muốn đuổi Tu Thần ra khỏi Thiên giới của mình, sau đó phong tỏa hoàn toàn.

So với việc trở thành chúa tể chín đại Nguyên giới, Thiên Cương cảm thấy mình ngoan ngoãn làm chúa tể một Nguyên giới còn hơn.

Lão đã bị Tu Thần dọa sợ, xoay cho mệt nhoài, chẳng còn dã tâm gì nữa, chỉ muốn lấy lại cuộc sống trước kia.

Lão vô cùng hối hận lúc trước đã nhúng tay vào, giờ phút này Phù Tiên Tử thì chết, Bắc Lý thì xích mích với các chúa tể khác, những người còn lại đều ngờ vực lẫn nhau, chẳng ai dám tùy tiện ra tay.

Sau đó thì lão gặp phải bi kịch này.

Quả nhiên là nắm người có tóc ai nắm thằng trọc đầu, sau Phù Tiên Tử thì chính là lão.

"Tốc độ bố trí đại trận của ngươi có hơi chậm thì phải?" Tu Thần hứng thú nhìn Thiên Cương, cười nói.

Da mặt Thiên Cương run lên, sau đó lão ngồi xuống.

"Ta muốn uống chén trà." Thiên Cương đột nhiên nói.

Tu Thần hơi sửng sốt, sau đó cảm thấy buồn cười, song vẫn rót cho lão chén trà.

Thiên Cương nâng chén trà lên, uống một hơi cạn sạch.

Lần thứ hai thưởng thức, lão thấy trà này cũng không khó uống lắm.

"Có thể tha cho ta không?" Thiên Cương đặt chén trà xuống, nghiêm túc nói với Tu Thần.

Câu này quả thực khiến Tu Thần hơi bất ngờ. Hắn cho rằng các chúa tể đều là sự tồn tại ngang tàng, không ngờ Thiên Cương lại tỏ ra yếu kém như thế. Lúc trước khi chết, Phù Tiên Tử vẫn còn kiêu ngạo lắm cơ mà?

"Ngươi thiếu tự tin đến vậy sao? Biết đâu thực sự đánh một trận với ta, ta thua thì sao?" Tu Thần mỉm cười nói.

Thiên Cương lắc đầu, đáp: "Thực lực của ta và Phù Tiên Tử cũng sàn sàn bằng nhau, không ai giết được ai, cũng không ai thắng được ai. Nhưng lão lại bị ngươi giết chết, cho nên ta không phải là đối thủ của ngươi. Thừa nhận mình không bằng một hậu bối không có gì đáng phải mất mặt cả."

So với Phù Tiên Tử tự cho mình là tài giỏi, thì Thiên Cương nhìn nhận thoáng hơn nhiều.

Trong mắt Phù Tiên Tử, hậu bối mãi mãi vẫn là hậu bối, không thể nào theo kịp được. Đó cũng là nguyên nhân khiến lão bị Vô Thần đoạt xá chuyển bại thành thắng.

Mà Thiên Cương lại khác, thậm chí lúc trước lão vẫn luôn nhắc nhở Phù Tiên Tử đừng quá kiêu ngạo, khinh thường hậu bối. Nhưng mỗi lần như thế Phù Tiên Tử đều khịt mũi khinh thường, hoàn toàn không nghe lọt những lời Thiên Cương nói.

"Nhỡ đâu Phù Tiên Tử không phải do ta giết thì sao?" Tu Thần hơi nhếch miệng cười.

Nghiêm túc mà nói, thật ra Phù Tiên Tử không tính là do Tu Thần tiêu diệt. Nếu không có Vô Thần, thì để bắt được Phù Tiên Tử, hắn phải cần rất nhiều thời gian.

Trong chuyện này có công lao rất lớn của Vô Thần.

"Nhưng chắc chắn cũng có liên quan đến ngươi, cho nên ta vẫn không thể đối phó ngươi được." Thiên Cương nói với vẻ mặt thâm trầm.

Tu Thần bật cười, rót thêm một chén trà cho Thiên Cương, sau đó cũng rót cho mình một chén, nhấp một ngụm.

"Ngươi nhìn nhận thấu đáo hơn Phù Tiên Tử, và cũng sống thực tế hơn lão." Tu Thần nói.

"Bởi vậy, ngươi có thể rời khỏi Nguyên giới của ta không? Ngươi muốn cái gì cứ nói, nếu ta có thể làm được thì ta đều sẽ giúp ngươi." Thiên Cương nhìn chằm chằm vào Tu Thần.

Lão muốn đá cái tên gieo tai họa này cho chúa tể của Nguyên giới khác. Thế cục bây giờ phải là mình không sao, nhưng người khác có sao thì lão mới thăng cấp thực lực được.

"Thứ ta muốn, ngươi không cho được. Cho nên ta chỉ đành tự mình đến lấy." Tu Thần lắc đầu cười nói.

Thiên Cương biến sắc, ánh mắt nhất thời trở nên vô cùng oán độc và lạnh lẽo, lão lạnh giọng quát lên: "Ngươi nhất định phải cướp đi Thiên giới của ta sao? Không thể nào có đường thương lượng à?"

"Cơm phải nhai kỹ từng miếng, đường phải đi từng bước, túm thì phải túm người có tóc. Ngươi nói ta không đến gây họa cho ngươi thì gây họa cho ai đây? Hiện giờ ta không đánh lại Phạt Ngô, Qua Thiên. Về phần Trường Hà và các chúa tể khác, khoảng cách có hơi xa, ta lại không muốn chạy xa như thế." Tu Thần nói với vẻ mặt rất vô tội.

Thấy dáng vẻ này của Tu Thần, Thiên Cương hoàn toàn nổi giận.

Những lời này Tu Thần ngươi cứ nghĩ trong lòng là được, coi như ta giả ngu không biết! Bây giờ ngươi lại dám nói ra ngay trước mặt lão tử! Ngươi cho rằng lão tử là chúa tể kém cỏi nhất sau Phù Tiên Tử phải không?

"Vô Liêm Sỉ! Mẹ kiếp, ngươi quá ức hiếp người khác!"

Thiên Cương nổi giận vỗ bàn, sau đó đứng bật dậy, vì giận dữ và đố kị mà mặt mũi trở nên vặn vẹo dữ tợn, hai mắt trợn trừng như sắp tóe lửa.

Tu Thần nhìn Thiên Cương, bật cười ha hả.

"Lời ngươi nói khiến ta hơi ngượng đấy."

"Tu Thần, ta và ngươi vẫn chưa thù hận đến mức không đội trời chung, vì sao ngươi nhất định phải ép ta đến đường cùng? Nếu ngươi muốn cướp đoạt chín đại Nguyên giới, thì ta có thể liên thủ với ngươi, giết chết bảy chúa tể khác. Ta cũng lập tức đưa bản nguyên Thiên giới cho ngươi, đến lúc đó chỉ cần ngươi tiếp tục cho ta quản lý Thiên giới là được! Ngươi có cần phải đuổi tận giết tuyệt, không cho người ta chút đường sống nào như thế không?" Thiên Cương quát lên đầy giận dữ.

Tu Thần lắc đầu chép miệng, nhìn Thiên Cương với ánh mắt đáng thương: "Vì sao ngươi cứ phải sống hèn mọn như thế? Người khác tới xâm phạm ngươi, ngươi lại không đánh cược tất cả để đấu sòng phẳng một trận, mà lại muốn né tránh? Đây là tâm thái mà một chúa tể nên có sao?"

Đúng vậy, hôm nay Thiên Cương biểu hiện ra thực sự không có khí phách của một chúa tể. Khiến người ta cảm thấy lão quá yếu đuối, chưa phản kháng chút nào đã muốn quy hàng rồi.

"Bằng không thì còn làm gì được nữa? Ngươi có thể giết được Phù Tiên Tử là có thể giết được ta. Chẳng lẽ ta biết rõ không thể chống chọi nổi mà vẫn cứng đối cứng hay sao? Tự dưng lại tặng miễn phí tính mạng của mình?" Thiên Cương nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Tu Thần chớp mắt. Thiên Cương nói vậy nghe cũng có lý, khiến hắn không biết nên phản bác thế nào.

Người ta đã nhìn thông suốt toàn bộ thế cục, không muốn tìm cái chết vô nghĩa, một mạng dù sao cũng quý hơn nhiều mấy thứ tôn nghiêm gì đó.

"Đúng vậy, ngươi nói cũng rất có lý." Tu Thần gật đầu.

"Bởi vậy ngươi đồng ý với đề nghị vừa rồi của ta?" Thiên Cương nheo mắt hỏi.

"Không đồng ý! Ta vui vẻ là được, chuyện ngươi ấm ức, ngươi sợ chết thì liên quan gì đến ta chứ? Ta cũng có phải là phụ thân của ngươi đâu, mà phải bận tâm đến cảm nhận của ngươi."

Tu Thần ngẩng đầu nhìn Thiên Cương, nhếch miệng cười nói.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch