Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 538: Quay về sơn mạch Thiên Loan! Ngươi nói càng ngày càng nhiều!

Chương 538: Quay về sơn mạch Thiên Loan! Ngươi nói càng ngày càng nhiều!




Trên mặt mọi người đều mang vẻ vô cùng chấn động.

Tán giới lại có thể trở thành Nguyên giới? Trong nhận thức của mọi người, đây là chuyện không thể xảy ra được.

Sự khác nhau giữa quy tắc thế giới và tốc độ trôi của thời gian đã được định trước rằng hai thế giới không thể nào dung hợp, vậy mà Tu Thần lại làm được điều đó.

"Thầy ơi, chuyện gì vậy?" Thượng Cung Cẩn tròn mắt hỏi Tu Thần.

Trong đám đồ đệ và thuộc hạ của Tu Thần, luận về kiến thức thì Thượng Cung Cẩn chính là người có kiến thức sâu rộng nhất, dù sao nàng cũng từng là thánh nữ của đại gia tộc ở Tử giới, nhưng hiện giờ nàng cũng tỏ ra ngơ ngác không hiểu gì.

Tu Thần thấy mọi người kinh ngạc, bật cười nói: "Một thủ đoạn nho nhỏ mà thôi, sau này các ngươi phát triển đến cấp bậc cao, cũng có thể làm được.

Tu Thần vừa dứt lời, mọi người đều xấu hổ cúi đầu xuống.

Nói thật, tuy mỗi lần đi rèn luyện bọn họ rất cố gắng nỗ lực, nhưng căn bản không hề tăng tu vi chút nào. Thực lực nửa chúa tể hiện giờ toàn bộ đều là do Tu Thần tặng cho bọn họ!

Trong Chư Thiên Vạn Giới, cũng chỉ có đệ tử và thuộc hạ của Tu Thần mới có được đãi ngộ như vậy.

Tu vi được sư phụ tặng, chuyện nào đi đâu mới tìm được chứ?

Trong Chư Thiên Vạn Giới, ai mà không phải dựa vào bản thân để từng bước bò lên? Cho dù là người có thân phận ở tông môn hùng mạnh, cũng phải dựa vào chính mình tu luyện để đạt được tu vi, chẳng có ai ban tặng cho ngươi cả.

"Sao bỗng nhiên lại ủ rũ như thế?" Tu Thần thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, nghi ngờ hỏi.

"Thầy ơi, đột nhiên con cảm thấy con rất vô dụng, toàn bộ tu vi đều là do thầy cho. Nếu chỉ dựa vào bản thân con thì chưa bao giờ tăng được..." Phương Nhuế Nhuế bĩu môi, nói với vẻ áy náy.

Những người khác cũng gật đầu tỏ ý đồng tình.

Về phần đám người Thanos lại càng quá hơn, ngay cả sinh mệnh và linh hồn cũng đều là Tu Thần cho, bản lĩnh cũng vậy, có thể nói toàn thân từ trên xuống dưới không có thứ gì do bọn họ tự mình đạt được.

Việc này càng khiến người ta thêm khó chịu.

Tu Thần nghe Phương Nhuế Nhuế nói, cảm thấy buồn cười, đáp: "Vậy nên các ngươi đang cảm thấy áy náy? Muốn xin lỗi vi sư?"

Mọi người gật đầu.

"Vi sư nhớ lúc trước đã từng nói về đề tài này với các ngươi. Các ngươi như thế nào vi sư đương nhiên là không quản lý được. Nhưng các ngươi là đệ tử của vi sư, vậy thì sẽ hưởng thụ đãi ngộ độc nhất vô nhị trong Chư Thiên Vạn Giới! Thế nào gọi là độc nhất vô nhị? Chính là chỉ có duy nhất miếu Thiên Thần có, không có nơi thứ hai!"

"Vì sao con người nhất định phải tu luyện chứ? Vì sao nhất định phải lưu lại từng dấu chân? Ai quyết định quy tắc của trò chơi này? Là ai yêu cầu tất cả mọi người phải tuân thủ quy tắc ấy?"

Tu Thần dừng lại một chút, rồi liếc mắt nhìn mọi người xung quanh hỏi: "Cho nên đã hiểu ý của vi sư chưa?"

Hắn muốn nói cho người của miếu Thiên Thần biết rằng vì sao lại phải tuân thủ quy tắc đó?

Ai quyết định quy tắc?

Tích điểm cũ?

Vậy thì chẳng là cái thá gì!

Tích điểm cũng chuyển kiếp rồi, tương đương với tắt điện rồi!

Mà Tu Thần hắn sẽ trở thành tích điểm mới!

Cho nên quy tắc sẽ do hắn định ra!

"Con biết rồi, ý của thầy là thầy trâu bò nhất!" Phương Nhuế Nhuế hưng phấn nói.

Tu Thần: "..."

Hình dung này hơi thô lỗ nhưng có vẻ cũng đúng.

"Chúng con hiểu rồi." Đám người Kinh Như Tuyết gật đầu.

Tu Thần mỉm cười, đứng dậy nói: "Đi thôi, đã rời khỏi Thiên Nguyên Đại lục rất nhiều năm rồi, chúng ta đi dạo một lát."

"Con nhớ sư cô sư bá ở Thiên Nguyên Đại lục!" Phương Nhuế Nhuế nói.

Tu Thần nhìn về phía xa xa, khóe miệng mỉm cười.

Dựa vào cách tính thời gian của Tán giới và Nguyên giới, Thiên Nguyên Đại lục đã trải qua mấy nghìn năm rồi. Hắn nhanh chóng nhìn thấy đám người Cẩm Văn Thiên Thiên. Họ đều đã có tu vi Thánh Tôn cảnh.

Lúc Tu Thần rời đi, bọn họ có tu vi thế nào?

Dường như Tu Thần không nhớ lắm.

"Đi thôi, gặp mặt một chút." Tu Thần nói.

Đoàn người theo Tu Thần rời khỏi miếu Thiên Thần.

Lúc này sinh linh ở Thiên Nguyên Đại lục đều tỏ ra tò mò và nghi hoặc. Đối với bọn họ mà nói, chỉ cảm thấy trời đất đột nhiên rung chuyển, rồi thì yên tĩnh lại.

Sau đó một chuyện khiến họ vô cùng hoảng sợ, đó là độ đậm đặc của linh khí trong trời đất chớp mắt tăng lên gấp trăm lần!

Linh khí thiên địa thăng cấp khiến cho rất nhiều tu luyện giả trực tiếp đột phá, thập chí có người còn đột phá hai ba cảnh giới.

Giờ phút này, toàn bộ Thiên Nguyên Đại lục đều đang reo hò.

Tuy bọn họ không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng xuất hiện linh khí đậm đặc thế này chỉ có lợi cho bọn họ chứ không hề xấu, tu vi có thể đều đặn tăng lên.

"Thầy ơi, đây là nơi ở của miếu Thiên Thần chúng ta trước kia sao?"

Nhóm người đi tới bên ngoài sơn mạch Thiên Loan, Phương Nhuế Nhuế chỉ vào một khoảng đất trống cách đó không xa, hưng phấn hỏi.

Trước mắt bọn họ có hai ngọn núi, ở giữa lại bị trống ra một phạm vi rất lớn. Lúc trước Tu Thần rời đi đã trực tiếp mang theo cả ngọn núi Thiên Tử đi, cho nên bây giờ chỗ đó trống không.

Hiện giờ khoảng đất trống đó đã um tùm cây cối, thậm chí có cây còn cao hơn trăm trượng, từ chỗ cao nhìn xuống thì là đất trống, nhưng từ mặt đất nhìn sang thì chính là một cánh rừng bạt ngàn xanh mát mắt, sức sống bừng bừng.

"Đúng vậy, là núi Thiên Tử trước kia. Tu Thần gật đầu, mỉm cười nói.

Lúc này tâm trạng của hắn cũng có chút cảm khái. Đây là nơi đã bắt đầu tất cả.

Năm đó chuyển kiếp rơi xuống núi Thiên Tử, gặp lão già, sau đó bái sư nhập môn, hai thầy trò Tu Thần đã ở nơi này sinh sống ba năm.

Nếu tính ra, Tu Thần cảm thấy ba năm đó chính là những ngày tháng phong phú nhất của hắn, không có tu vi, cảm giác nguy cơ luôn tồn tại, hai người bình thường sợ cự mãng ba mắt ăn thịt, lén lút xuống núi bắt gà Xích Viêm, bị gà Xích Viêm đuổi theo mổ tè ra quần.

Nghĩ tới cảnh ấy, khóe miệng Tu Thần không kìm được nở nụ cười.

Lão già thật sự không ngờ sau khi lão rời đi, Tu Thần lại nổi dậy nhanh như vậy. Tu Thần cũng không ngờ lão già hiện nay đã trở thành chúa tể chí tôn duy nhất.

Sư đồ hai người hiện nay đã trở thành hai sự tồn tại mạnh nhất Chư Thiên Vạn Giới.

Đương nhiên, Tu Thần lợi hại hơn Thiên Nguyên Tử, chỉ là đối với những người khác mà nói, hiện nay Thiên Nguyên Tử đã có tu vi vô địch rồi.

Thứ như số phận, quả thực là rất thần kỳ.

Tu Thần đến bây giờ còn chưa biết rõ được thế nào gọi là số phận. Hắn là tích điểm chuyển kiếp, hiện nay lại có Lĩnh Vực Vô Địch, có thể sắp xếp bất cứ số phận nào của sinh linh trong lĩnh vực của mình, nhưng vẫn xuất hiện biến số khiến hắn không thể nắm bắt được hoàn toàn.

Tích điểm kiếp trước làm thế nào để xác định được mình có thể trưởng thành?

Nhỡ đâu tự mình tìm đường chết rời khỏi Lĩnh Vực Vô Địch, sau đó bị người khác tiêu diệt thì sao?

[Kí chủ, ta cảm thấy suy nghĩ này của ngài không ổn lắm.] Giọng nói của hệ thống đột nhiên xuất hiện trong đầu Tu Thần.

"Ta vốn cũng muốn tìm đường chết đấy." Tu Thần cười nói với hệ thống.

[Không, ngài rất sợ chết, bằng không năm đó trước khi ta thức tỉnh ngài đã xuống núi rồi. Nhưng ngài không dám, bởi vì ngài biết xuống núi sẽ chết, ở bên cạnh Thiên Nguyên Tử mới là an toàn nhất. Ít nhất lúc yêu quái và cường địch tới, Thiên Nguyên Tử có thể chết trước, còn ngài chết sau." Hệ thống vạch trần tính cách của Tu Thần.

Tu Thần: "..."

"Mẹ kiếp, gần đây ngươi càng ngày càng nói nhiều!"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch