Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 549: Mưu kế được thực hiện! Người nhà gặp nhau!

Chương 549: Mưu kế được thực hiện! Người nhà gặp nhau!




Thế thân Tu Thần nhìn bộ dạng tức nổ phổi của Qua Thiên, trên mặt nở nụ cười tươi.

"Bất ngờ không? Ngỡ ngàng quá phải không?" Thế thân Tu Thần cười ha hả, hỏi.

Tu Thần thật đã sớm lấy được tóc của cha mẹ và em gái, vẫn đang đợi hồi sinh họ.

Trong nháy mắt tiếng nổ vang lên, Tu Thần đã hồi sinh ngay, để giành giật thời gian với Qua Thiên!

Nếu bị Qua Thiên hồi sinh trước, thì hắn muốn đưa cha mẹ và em gái đi một lần nữa là chuyện vô cùng khó khăn.

Cũng may, Qua Thiên đã lơ là.

Nghiêm chỉnh mà nói thì lão vẫn có chút khinh thường Tu Thần, không đặt hắn ngang hàng với mình. Đây là căn bệnh chung của các chúa tể, dù trong lòng người biết không thể coi thường hậu bối này, nhưng thực ra trong tiềm thức vẫn đánh giá thấp đối thủ.

Tu Thần lại khác, tuy rằng hắn khinh thường và miệt thị tất cả, nhưng hắn lại vô cùng cẩn thận!

Có đánh chết hắn cũng không ra khỏi Lĩnh Vực Vô Địch, như vậy thì mọi chuyện đều không thành vấn đề, dù lơ là cũng chẳng làm sao.

"Xem ra, ngươi chính là hóa thân! Cũng đáng giá, ta sẽ nghiên cứu kỹ càng xem hóa thân này của ngươi làm sao lại có thần nguyên viên mãn, chưa biết chừng còn khiến tu vi của ta có đột phá." Qua Thiên sầm mặt nhìn thế thân Tu Thần, lão coi đây là trong cái rủi có cái may.

Ít nhất chuyến này lão cũng không tính là thiệt nhiều, cùng lắm là đánh mất điểm yếu của Tu Thần mà thôi.

"Ngươi muốn giam cầm ta sao?" Thế thân của Tu Thần mỉm cười nói.

Qua Thiên cười lạnh một tiếng, đáp: "Sao? Vừa rồi là do ta sơ suất, giờ ngươi cũng muốn tự sát trước mặt ta sao? Ngươi cảm thấy có thể làm được ư?"

Để ba phàm nhân tự sát thành công trước mặt mình, việc này quả là sỉ nhục Qua Thiên. Cho nên làm sao lão để chuyện như thế xảy ra lần thứ hai?

Thế thân Tu Thần nhìn Qua Thiên với ánh mắt hài hước, mỉm cười nói: "Lẽ nào ngươi đã quên mất lúc trước đám đệ tử của ta ở bên ngoài Bắc Lý giới chết như thế nào rồi à? Lúc đó mấy đại chúa tể các ngươi mà còn không ngăn cả được. Bây giờ chỉ có một mình người, ngươi lấy đâu ra tự tin mà cho rằng cản được ta không chết?"

Thế thân của Tu Thần vừa dứt lời, sắc mặt Qua Thiên đột nhiên thay đổi, sau đó trong mắt lóe lên ra vô số ký hiệu màu đỏ như máu.

Những ký hiệu màu máu này nhanh chóng bao vây toàn bộ thế thân Tu Thần, hợp thành một đại trận cấm chế. Ký hiệu màu máu chớp mắt hóa thành từng con linh điểu mỏ dài cả người bốc cháy ngùn ngụt, một pháp trận ký hiệu khổng lồ bao trùm lên thế thân Tu Thần.

"Giờ ta đã giam cầm ngươi. Ngươi cảm thấy mình vẫn còn có thể sử dụng cách nào đó để tự sát sao?" Qua Thiên cười khẩy một tiếng, giọng nói đầy ngạo mạn, tự tin.

Bên trong cầm chế ký hiệu của lão, bất kể kẻ nào đều không thể thi triển được thuật pháp thần thông và pháp tắc chi lực, giống hệt một phàm nhân, đây chính là tự tin đến từ chúa tể!

Thế thân của Tu Thần nhìn Qua Thiên, khóe miệng hơi nhếch lên: "Thật sao? Vậy thì nhìn cho kỹ nhé."

"Uỳnh!"

"Cái gì?"

Con ngươi Qua Thiên chợt co rút lại, vẻ mặt tràn đầy nỗi khiếp sợ và kinh ngạc.

Giờ phút này, thế thân của Tu Thần đang từ từ vỡ thành từng mảnh trước mắt lão, sau đó hóa thành mảnh vụn, cuối cùng mảnh vụn hóa thành bụi biến mất.

"Làm sao có thể? Làm sao có thể?"

"Tu Thần! Ngươi đợi đấy! Ngươi cứ đợi đấy cho ta!"

Tiếng gầm đầy giận dữ của Qua Thiên truyền khắp toàn bộ Thần Vũ giới, uy áp hùng mạnh, ác liệt cuốn ra bốn phương tám hướng, khiến tất cả sinh linh đều hoảng hốt sợ hãi, quỳ sụp xuống, run lẩy bẩy.

Bên trong miếu Thiên Thần, lúc này Tu Thần có vẻ hơi xúc động và hồi hộp. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy căng thẳng kể từ khi nhận được hệ thống Lĩnh Vực Vô Địch, còn mang theo chút sợ hãi.

Trong năm năm hắn mất tích không rõ nguyên do, bặt vô âm tín, cha mẹ và em gái mỗi ngày đều lo lắng và khổ sở vì hắn.

Mà mấy năm qua hắn... sống thực sự rất vui vẻ!

Nếu được làm lại một lần nữa, hắn vẫn chọn chuyển kiếp đến đây.

Cảm giác vô địch rất tuyệt diệu!

Mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của hắn, chỉ cần không ra khỏi Lĩnh Vực Vô Địch để tìm chết, thì không ai làm gì được hắn.

Hắn có thể giở đủ trò để đùa giỡn đối thủ, có thể sắp đặt vô số tình tiết và câu chuyện ác liệt.

Nói tóm lại chỉ có một câu: "Có thể xuyên không thật là tốt!"

Cũng vì vậy mà Tu Thần mới sợ, hắn thực sự quá bất hiếu. Cuộc sống của bản thân hắn quá sung sướng, mà cha mẹ và em gái lại thời thời khắc khắc đau thương vì sự biến mất của hắn.

"Thầy..."

Kinh Như Tuyết nhẹ giọng gọi một câu. Vẻ mặt những người khác cũng hơi nghiêm túc lại.

Bọn họ đều đã nhìn thấy toàn bộ chuyện xảy ra ở Thần Vũ giới qua màn hình lớn, cũng biết cha mẹ và em gái của Tu Thần đã được cứu ra.

Hiện giờ trước mặt mọi người đang có một chiếc kén màu vàng kim, xung quanh kén có vô số đốm sáng xanh biếc bay quanh. Cha mẹ và em gái của Tu Thần đang ở bên trong.

Ba người nhà Tu Thần vẫn còn nằm trong trạng thái mất ý thức, chỉ cần Tu Thần vạch kén ra là cha mẹ và em gái hắn sẽ hoàn toàn tỉnh lại.

Nhưng... giờ hắn lại có chút do dự không dám làm.

"Thầy ơi, hay là để đồ nhi làm nhé?" Thượng Cung Cẩn nhỏ giọng hỏi.

Nàng rất hiểu tâm trạng của Tu Thần, nếu đổi lại là mình, phỏng chừng cũng không dám phá kén.

Mục Ngưng Sương nói với mọi người: "Tất cả các ngươi đi xuống đi, để thầy các ngươi riêng một lát."

"Vâng." Kinh Như Tuyết gật đầu, nháy mắt với những người khác, sau đó họ nhanh chóng rời đi.

Mục Ngưng Sương không đi ngay, mà đến bên cạnh Tu Thần, cầm tay hắn.

Tu Thần nhìn nàng, ánh mắt xuất hiện sự rung động chưa bao giờ có.

"Có thể đoàn tụ với người nhà là tốt nhất, tuy rằng họ không thể theo bên cạnh công tử, cùng ngài đi tiếp, nhưng ít nhất ngài có thể cho họ biết, bây giờ ngài hết sức lợi hại, không phải sao? Trên đời này có cha mẹ nào mà không muốn con mình lợi hại chứ? Ta nghĩ họ chắc chắn sẽ rất mừng." Mục Ngưng Sương nhẹ nhàng nói, nhìn Tu Thần với ánh mắt dịu dàng.

Tu Thần mỉm cười, gật đầu nói: "Ngươi nói đúng."

"Vậy ta đi trước đây." Mục Ngưng Sương vỗ mu bàn tay Tu Thần, sau đó xoay người rời đi.

Trong nháy mắt mọi người đều quay về cung điện, bên ngoài chỉ còn lại một mình Tu Thần.

Tu Thần nhìn kén sinh mệnh trước mặt, hít sâu một hơi, sau đó suy nghĩ trong đầu hơi thay đổi.

Kén sinh mệnh khổng lồ bỗng nhiên vỡ vụn, sau đó hóa thành bột phấn màu vàng kim bay đi bốn phía.

Bóng dáng ba người xuất hiện trước mặt hắn.

"Anh?"

Tu Ninh là người mở mắt đầu tiên, khi nhìn thấy Tu Thần, cô khẽ gọi một tiếng không chắc chắn lắm.

"Thần Nhi?" Tu Viễn Quốc và vợ cũng nhìn hắn với ánh mắt phức tạp.

Họ không biết chuyện gì đã xảy ra, Tu Viễn Quốc biết rằng lúc mình ấn vào viên thuốc hủy diệt thì họ chắc chắn đã chết rồi.

Ông đành đánh cược một phen, không vì lý do gì, chỉ là cảm thấy trong lòng Tu Thần muốn mình làm như vậy.

Sau đó khi ông mở mắt ra đã nhìn thấy Tu Thần. Ông biết họ chắc chắn đã được hồi sinh.

Mà Tu Thần hiện giờ đã trở thành sự tồn tại mà họ không sao hiểu nổi.

Ông rất muốn biết, bao nhiêu năm qua, rốt cuộc Tu Thần đã trải qua chuyện gì?

"Bố, mẹ, em gái, lâu rồi không gặp." Đôi mắt Tu Thần hơi ửng đỏ, hắn gượng cười chào hỏi ba người.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch