Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 552: Giới Ngoại thiên! Ngươi đoán có mấy Nguyên Giới Thiên?

Chương 552: Giới Ngoại thiên! Ngươi đoán có mấy Nguyên Giới Thiên?




Trường Hà nhìn vẻ mặt oán hận của Thiên Cương, khẽ cười một tiếng rồi lắc đầu.

Thực ra lão cũng mang suy nghĩ như thế, cũng muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Nhưng khi lão thấy Phù Tiên Tử bị giết chết, hóa thân nửa chúa tể của mình bị tiêu diệt thì suy nghĩ đã thay đổi.

Lão cảm nhận được nguy cơ chưa từng có trước đó. Đây là một cảm giác sâu xa khó hiểu, dù sao sâu trong nội tâm lão vẫn cho rằng Tu Thần chỉ là một người muốn lật tung chín đại Nguyên giới.

Lão không muốn nhìn thấy Tu Thần tiếp tục đánh bại từng người một nữa, và lão cùng từng đi tìm Phạt Ngô.

Nhưng thái độ của Phạt Ngô rất mập mờ lấp lửng, nói phải tìm được người đứng sau Tu Thần mới có thể ra tay triệt để.

Cuối cùng Trường Hà hết hi vọng. Chúa tể của chín đại Nguyên giới đều vì tư lợi, lửa chưa đốt tới người mình thì mãi mãi vẫn chỉ nghĩ đến chuyện có thể tìm được lợi ích nào trong đám cháy hay không, chứ không thèm nghĩ rằng đến khi lửa lan dến địa bàn của mình thì phải làm sao.

Cho nên lão mới đến tìm Thiên Cương. Là một trong hai người phát hiện ra sự tồn tại của Tu Thần đầu tiên, hơn nữa còn bị ép đến nước này, lão biết rằng Thiên Cương chắc chắn sẽ mang lòng oán hận đối với tất cả các chúa tể khác.

"Bây giờ nói những lời này cũng vô ích mà thôi. Hiện giờ người nhìn rõ thế cục cũng chỉ có hai ta, bây giờ ngươi đã bị phế mất một nửa tu vi, hai người chúng ta liên thủ lại chỉ sợ cũng không thể đối phó với Tu Thần." Trường Hà thở dài một tiếng, nói.

Nói thật, hiện giờ lão có hơi nhọc lòng. Từ góc nhìn của lão, xung quanh Tu Thần đều là sương mù dày đặc, hơn nữa trong sương mù còn ẩn chứa sát khí, ngươi không biết lúc nào sẽ bị hắn làm hại.

Cho nên thực ra lão không muốn tham dự lắm, Trường Hà nếu như có thể giữ được mình thì lão tuyệt đối muốn giữ mình, về phần dã tâm lớn hơn thì lúc nào lão không còn nữa.

Không cần phát triển, chỉ mong có thể ổn định lâu dài.

Đó chính là suy nghĩ của Trường Hà giờ phút này.

Đương nhiên, đây chỉ là thế cục mà bản thân lão muốn thôi, trong lòng lão hết sức rõ ràng, một khi sóng triều vỗ xuống, lão muốn không quan tâm cũng không được.

"Thực lực của Tu Thần sâu không thể lường được, hơn nữa có rất nhiều còn bài chưa lật, lại thêm người đứng sau lưng hắn chưa xuất hiện. Bây giờ ta và ngươi cùng đi đối phó hắn chẳng khác nào dẫn lửa đốt người. Việc chúng ta có thể làm chỉ là ngồi im chờ, xem trận giao tranh giữa hắn và Qua Thiên cuối cùng sẽ đến mức nào." Thiên Cương nói với vẻ nghiêm túc.

Giờ ngươi bảo lão đi tìm Tu Thần là chuyện tuyệt đối không thể, ngược lại, Tu Thần không đến tìm là lão đã phải thắp hương bái Phật rồi.

Tuy đại trận cấm chế bản nguyên trục xuất những kẻ bên ngoài ra, nhưng không phải là lớp phòng ngự tuyệt đối, vẫn có thể bị phá vỡ.

Thiên Cương biết nếu Tu Thần đặt toàn bộ sự chú ý vào mình, thì các chúa tể khác sẽ sống chết mặc bây, nên đại trận cấm chế bản nguyên của lão sớm muộn gì cũng có ngày bị phá vỡ, lúc đó chính là thời điểm chết của lão.

Trường Hà gật đầu tán đồng, nhìn xung quanh rồi hỏi: "Dựa theo lý mà nói, Tu Thần không có khả năng xâm chiếm Thiên giới của ngươi nhanh như vậy, thậm chí ngay cả ngươi cũng bị lừa. Phạt Ngô mà ngươi cho rằng là do hắn cải trang thực ra là người thật. Mà Phạt Ngô thật tới lại bị người đánh bay, lẽ nào hắn có phép tắc bản nguyên Thiên giới?"

Vừa nói đến chuyện này khóe miệng Thiên Cương hơi co giật.

Lúc trước Tu Thần đùa giỡn lão một trận. Đầu tiên là giả trang thành hóa thân của Phạt Ngô, cố ý đưa lão đến miếu Thiên Thần, sau đó sỉ nhục lão trước mặt mọi người.

Tiếp đó Phạt Ngô thật tới lại bị lão đánh bay, chuyện này đối với một chúa tể như lão quả thực là điều vô cùng nhục nhã!

Bị kẻ xâm lược ở ngoài giới che mờ mắt ngay trong Nguyên giới của mình, trêu chọc đến mức mình thẹn quá hóa giận. Việc này mà truyền ra ngoài thì lão mất sạch mặt mũi.

"Hắn không thể nào nắm giữ phép tắc bản nguyên Thiên giới của ta!" Thiên Cương khẳng định chắc nịch.

Phép tắc bản nguyên Thiên giới nằm trong tay lão, nếu bị Tu Thần đánh cắp một phần, làm sao mà lão lại không biết?

Nhưng vấn đề lại tới tiếp, rốt cuộc vì sao Tu Thần có thể lừa gạt được cả chúa tể Thiên giới là lão?

Đây là một câu đố chưa có lời giải.

"Nhưng chẳng phải hắn đùa giỡn xoay ngươi vòng vòng ngay trong địa bàn của ngươi à?" Trường Hà nhìn Thiên Cương, khẽ cười hỏi.

Tiếng cười khẽ này của lão không phải là chế giễu khinh thường, mà là cảm khái.

Đến cảnh giới chúa tể như bọn họ, mà vẫn bị che mắt lừa bịp, hơn nữa còn trong Nguyên giới của mình. Việc này quả thực là khó hiểu, dù sao lão cũng không nghĩ ra Tu Thần làm bằng cách nào.

"Nếu đổi là ngươi, ngươi cảm thấy mình có thể lừa gạt được ta không?" Thiên Cương nhìn chằm chằm Trường Hà với vẻ mặt thâm trầm.

"Không thể, nếu như ta ở Trường Hà giới thì có thể. Nhưng ở Nguyên giới của ngươi thì tuyệt đối không có khả năng. Toàn bộ phép tắc bản nguyên Nguyên giới đều nằm trong tay ngươi, làm sao ta có thể giở trò ở trong đó được?" Trường Hà lắc đầu phủ nhận.

"Cho nên tên Tu Thần này rất kỳ quặc, nhiều thủ đoạn của hắn ta còn chưa từng nhìn thấy bao giờ. Ngươi nói rốt cuộc hắn làm thế nào mà phát triển được đến trình độ này? Dựa theo lý mà nói, một người mạnh mẽ như vậy nổi dậy trong chín đại Nguyên giới, chúng ta không thể nào không phát hiện ra chút dấu vết. Ngươi xem Tu Thần từ Tán giới trong Nguyên giới của Qua Thiên chạy ra mà ngay cả lão cũng không phát hiện ra đấy thôi?" Thiên Cương hoang mang hỏi. Mỗi khi nghĩ đến vấn đề này trong lòng lão khó chịu hệt như bị kiến cắn.

Trường Hà hơi nhíu mày, rơi vào trầm tư. Vấn đề này lão cũng luôn thắc mắc.

Vì sao bỗng nhiên xuất hiện một người như Tu Thần? Vậy mà lúc trước không hề có chút tin tức nào?

Dựa theo những gì Tu Thần thể hiện vừa qua, thực lực của hắn chắc chắn đã đến cấp bậc chúa tể.

Chín đại Nguyên giới sinh ra chúa tể, không thể có chuyện các chúa tể khác không cảm nhận được chút động tĩnh nào.

Nhưng hiện thực lúc này lại đúng là như vậy, trước đó bọn họ hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của Tu Thần.

"Cho nên, ta nghiêng về phía những gì Phạt Ngô nói lúc trước hơn." Trường Hà ngẫm nghĩ một hồi rồi lên tiếng.

Thiên Cương nhìn lão, nhíu mày nói: "Nói gì?"

Phạt Ngô từng nói rất nhiều, hơn nữa vào tai Thiên Cương toàn những lời vô ích, nên lão đâu có nhớ Phạt Ngô từng nói gì.

"Tu Thần rất có thể chính là con rối do Giới Ngoại Thiên phái tới xâm chiếm chín đại Nguyên giới chúng ta. Vậy thì mọi việc đều có thể giải thích được." Trường Hà nói.

Thiên Cương nheo mắt, cười lạnh đáp: "Giới Ngoại Thiên? Lúc trước Phạt Ngô luôn miệng nói người của Giới Ngoại Thiên qua lại trong chín đại Nguyên giới, nói muốn điều tra rõ, giờ đã qua bao lâu rồi? Có tra ra được thứ gì không?"

Trường Hà nghẹn họng. Trong hội nghị chúa tể lúc trước, quả thật là mọi người đều nói phải tra ra sự tồn tại của thế lực Giới Ngoại Thiên trong chín đại Nguyên giới, nhưng đã lâu như vậy, không hề tra ra tin tức gì.

"Nếu quả thật là Giới Ngoại Thiên, thì chắc chắn trong chúa tể chín đại Nguyên giới chúng ta có một người âm thầm câu kết. Bằng không thì bọn chúng không có khả năng lặng im không tiếng động xâm chiếm vào chín đại Nguyên giới như thế. Ngươi cho rằng người đó sẽ là ai?" Thiên Cương nheo mắt hỏi.

Trường Hà nhíu mày, đáp: "Không thể kết luận, bởi vì hiện giờ cũng chưa biết có bắt được người của Giới Ngoại Thiên xâm nhập hay không. Xem ra vẫn phải ra tay từ Tu Thần, chỉ khi nào chế ngự được hắn, mới có thể moi được bí mật từ chính miệng hắn."

"Nếu như Tu Thần thực sự là con rối của Giới Ngoại Thiên, thì ngươi nghĩ sẽ có mấy Nguyên Giới Thiên?" Thiên Cương đột nhiên hỏi với vẻ hứng thú.

Trường Hà hơi ngây người, nhìn Thiên Cương với ánh mắt kinh ngạc.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch