Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 571: Thằng ranh con, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Chương 571: Thằng ranh con, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?




Thiên Nguyên Tử và Trường Hà rời khỏi Phù Tiên giới, vẻ mặt của Thiên Nguyên Tử vẫn ung dung thản nhiên, không nhìn ra tâm trạng gì. Nhưng sắc mặt của Trường Hà lại đen xì.

Vừa rồi lão gần mơ hồ quay lại đây, lão phát hiện người bình thường không thể nào hiểu nổi cách nói chuyện của Thiên Nguyên Tử và Tu Thần, nội dung nói chuyện của hai người này nhảy quá nhanh, đến mức người ta không theo kịp.

"Tức là hiện giờ Tu Thần không có ý định từ bỏ Thiên giới đúng không?" Trường Hà nhỏ giọng hỏi.

Đến giờ phút này, lão vẫn không muốn đối đầu trực diện với Tu Thần. Nếu hai bên khai chiến, thì người được lợi nhất chính là đám Qua Thiên và Phạt Ngô.

Cho nên kế hoạch của Trường Hà là Tu Thần khai chiến với đám Qua Thiên và Phạt Ngô trước, còn họ lợi dụng kẽ hở này để tiêu diệt Thiên Cương, chiếm lấy Thiên giới.

Chỉ cần có được Thiên giới thì mọi chuyện đều dễ ăn nói.

Tuy Thiên Nguyên Tử bây giờ đang có tu vi chúa tể chí tôn, nhưng lão chưa từng có Nguyên giới thuộc về riêng mình. Trường Hà có Trường Hà giới, nhưng lão tuyệt đối không thể nhường nó cho người khác.

Sở dĩ gia nhập vào Giới Ngoại Thiên là vì muốn bản thân lấy được nhiều hơn, chưa đạt được lợi ích gì đã giao Nguyên giới của mình ra trước là cái kiểu gì?

Cho nên Trường Hà không thể nào giao Nguyên giới của mình ra được. Mà Thiên Nguyên Tử với người của Giới Ngoại Thiên cũng sẽ không bắt lão phải làm vậy.

Thiên Nguyên Tử liếc nhìn Trường Hà, khẽ cười một tiếng, nói: "Tên đồ đệ này của ta có dã tâm quá lớn."

Trường Hà hơi sửng sốt, nhìn Thiên Nguyên Tử với vẻ nghi ngờ.

Chẳng phải dã tâm của Tu Thần vẫn luôn rất lớn sao? Nếu không thì chín đại Nguyên giới đã không bị hắn biến thành cục diện hiện giờ, Phù Tiên Tử chết, Thiên Cương mất một nửa tu vi để mở đại trận cấm chế bản nguyên. Hắn lại còn đối đầu không khoan nhượng với các chúa tể khác, coi tất cả là kẻ địch. Dã tâm của hắn còn chưa rõ sao?

Hắn muốn chiếm toàn bộ chín đại Nguyên giới, sau đó tự trở thành tích điểm mới!

"Câu này có phải hơi thừa rồi không? Dã tâm của Tu Thần chẳng lẽ còn chưa rõ ràng sao?" Trường Hà rầu rĩ nói.

Trong lòng lão rất khó chịu về Thiên Nguyên Tử, thậm chí còn cho rằng giữa Thiên Nguyên Tử và Tu Thần có thủ đoạn ngầm nào đó. Nếu không, vì sao Thiên Nguyên Tử không muốn đối phó với Tu Thần?

Lại nói, Tu Thần là đồ đệ của lão ta, lẽ nào hắn sẽ khi sư diệt tổ sao?

Cuộc đàm phán vừa rồi, hắn không để chừa cho người ta chút đường sống nào, nói không nhường là không nhường, còn tỏ vẻ khiêu khích. Trường Hà tin chắc rằng nếu lúc ấy Thiên Nguyên Tử nói mạnh mồm muốn chiếm bằng được Thiên giới, thì Tu Thần sẽ trở mặt ngay.

Ngươi thu được một đứa đồ đệ giỏi đấy!

Thiên Nguyên Tử bật cười, không tỏ vẻ gì trước lời oán trách của Trường Hà, lạnh nhạt nói: "Vừa rồi hắn nói không nhường, cũng không phải là không nhường Thiên giới."

Trường Hà biến sắc, hỏi lại: "Ý hắn là cả chín đại Nguyên giới, hắn sẽ không nhường một Nguyên giới nào?"

"Đúng, một Nguyên giới cũng không nhường." Thiên Nguyên Tử gật đầu đáp.

Trường Hà lập tức nổi giận: "Hắn dựa vào cái gì? Tu Thần hắn lấy tự tin ở đâu? Còn cả Trường Hà giới của ta nữa, hắn nói lấy là lấy được sao? Hắn cũng to gan quá nhỉ?"

Trường Hà giới chính là ranh giới cuối cùng của Trường Hà, ai động vào thì lão sẽ liều mạng với kẻ đó.

"Ta cũng rất tò mò hắn lấy tự tin ở đâu ra?" Thiên Nguyên Tử cảm khái nói.

Tu Thần vẫn luôn là một điều bí ẩn, chẳng ai biết hắn nổi dậy bằng cách nào. Muốn tra ra được chân tướng ấy thì ngươi phải đánh bại hắn.

Mà muốn đánh bại hắn là chuyện hết sức khó khăn, trừ phi mấy chúa tể Nguyên giới liên thủ lại. Bằng không muốn một đấu một mà hạ gục được Tu Thần thì chỉ là chuyện hão huyền mà thôi.

"Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?" Trường Hà hỏi với sắc mặt khó coi.

Thiên Nguyên Tử nheo mắt, nói: "Xem ra chúng ta phải ra tay với Thiên giới trước Tu Thần, để sứ giả đại nhân có thể lập tức phá vỡ được thành lũy mà vào. Đến lúc đó chúng ta không lấy ra được chút thành tích nào thì hậu quả là gì ngươi cũng biết rồi đấy." Thiên Nguyên Tử nói.

Nghe Thiên Nguyên Tử nói vậy, da mặt Trường Hà hơi run lên, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

"Giờ Thiên Cương co đầu rụt cổ trong Thiên giới, đại trấn cấm chế bản nguyên đã mở ra, chúng ta làm thế nào mới chiếm được? Nếu động tĩnh quá lớn, để các chúa tể khác phát hiện ra, sợ rằng sẽ càng thêm vướng tay vướng chân, hơn nữa ngươi còn có thể bị bại lộ. Lúc này ngươi vẫn chưa thể bị lộ được." Trường Hà hỏi.

Thiên Nguyên Tử nở nụ cười thần bí, đáp: "Cho dù các chúa tể khác không phát hiện ra thì Tu Thần chắc chắn cũng sẽ biết được. Đương nhiên là hắn không để cho ta chiếm được Thiên giới."

Trường Hà hít sâu một hơi, vấn đề mà Thiên Nguyên Tử nói mới là quan trọng nhất. Lão lén lẻn vào Thiên giới mà còn bị Tu Thần phát hiện ra, vậy bọn họ tiến đánh Thiên giới thì làm sao mà hắn không biết được.

Với tính tình như gậy chọc phân của hắn, thật sự không thể dự đoán được đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì. Mà chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu đối phó với Thiên Cương, Tu Thần chắc chắn sẽ biết được." Trường Hà hỏi với vẻ nhăn nhó.

Bây giờ cứ nghe thấy tên Tu Thần là lão lại vô cùng đau đầu, quả thực không khác gì miếng cao da chó, không sao mà gỡ ra được, hơn nữa ngươi càng không muốn thấy hắn thì lại càng hay đụng phải hắn.

Hắn giống hệt một hồn ma ám ở bên cạnh ngươi, không xua đi được.

"Phải có một kế hoạch thật tốt." Thiên Nguyên Tử nheo mắt, lầm bầm nói.

Giờ người khiến lão đau đầu nhất cũng chính là tên đồ đệ này của mình.

"Ngươi đi về trước đi. Ta đến Bắc Lý giới, có tin tức gì sẽ thông báo cho ngươi." Thiên Nguyên Tử nói.

Trường Hà gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Thiên Nguyên Tử đứng lặng im trong hư vô chi cảnh, nhìn về phía không gian màu xám đen trước mặt, khóe miệng nở nụ cười đầy hàm ý: "Thằng ranh con, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Thiên Nguyên Tử cúi đầu khẽ cười một tiếng, sau đó cơ thể cũng biến mất.

Trong miếu Thiên Thần, Phù Tiên giới, Tu Thần vẫn ngồi trước Thiên Trì Viên Bàn, thản nhiên uống trà. Đột nhiên một bóng người xuất hiện bên cạnh hắn.

"Đại nhân." Phù Tiên Tử cung kính khom người chào hỏi Tu Thần.

Tu Thần mỉm cười, nói: "Ngồi đi."

"Vâng." Phù Tiên Tử vội vàng ngồi xuống trước mặt hắn.

"Ngươi đến Thiên giới, tìm Thiên Cương, bảo với lão rằng ngươi vốn chưa chết, ngươi vẫn là Phù Tiên TỬ trước kia." Tu Thần cười tủm tỉm nói với Phù Tiên Tử.

Phù Tiên Tử thực sự đương nhiên là đã chết rồi, đây chỉ là người mà Tu Thần sáng tạo ra, cùng Vô Thần quản lý Phù Tiên giới mà thôi.

Phù Tiên TỬ sửng sốt hỏi lại: "Thiên Cương sẽ tin chứ?"

"Ngươi nắm giữ tất cả ký ức của Phù Tiên Tử, có thể lừa được lão hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi." Tu Thần cười nói.

"Vâng, thuộc hạ hiểu rồi." Phù Tiên Tử nghiêm túc gật đầu.

Phù Tiên Tử trước mắt và Phù Tiên Tử trước kia thực ra chỉ có hai điểm khác nhau. Thứ nhất là độ trung thành, lão tuyệt đối trung thành với Tu Thần, giống như đám người Thanos. Thứ hai là bản thân Phù Tiên Tử này không hề có bản nguyên chi lực của phép tắc Nguyên giới, tất cả đều nằm trong tay Tu Thần.

"Uống chén trà rồi đi đi. Đi sớm về sớm."

Tu Thần rót cho Phù Tiên Tử một chén trà, mỉm cười nói.

Phù Tiên Tử cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch, sau đó đứng dậy chắp tay hành lễ rồi biến mất.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch