Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 573: Thiên Cương! Ngươi đang đi vào vết xe đổ của ta!

Chương 573: Thiên Cương! Ngươi đang đi vào vết xe đổ của ta!




Thiên Cương nghe Phù Tiên Tử nói xong, đôi mày chợt nhíu lại. Đây là chuyện mà Tu Thần chưa nói cho lão biết.

Đương nhiên lão vẫn chưa tin được Phù Tiên Tử trước mặt này.

"Ý ngươi là gì? Ta không hiểu lắm." Thiên Cương trầm giọng nói.

Phù Tiên Tử nhìn Thiên Cương, bật cười: "Sau khi ngươi lấy được chuyển hồn giới chắc chắn là có nghiên cứu về nó đúng không?"

"Ta có nghiên cứu về nó, nhưng ta không gặp chuyện gì cả." Thiên Cương cười lạnh đáp.

Phù Tiên Tử nheo mắt, nói: "Nếu ta đoán không nhầm thì lúc ngươi nghiên cứu chuyển hồn giới, Tu Thần đã đến đây đúng không? Sau đó ngăn ngươi đừng tiếp tục nghiên cứu sâu về nó nữa?"

Thiên Cương hơi biến sắc. Đúng là lúc lão đang nghiên cứu chuyển hồn giới, thì Tu Thần bỗng nhiên xuất hiện, nên lão đã ngừng lại. Tiếp đó, lão biết được chuyện về chiếc nhẫn đó từ miệng Tu Thần. Sau khi Tu Thần rời đi, lão đã phái hóa thân đi trả nhẫn lại cho Trường Hà.

"Nhìn vẻ mặt ngươi, có phải bị ta đoán trúng rồi không?" Phù Tiên Tử cười tủm tỉm hỏi.

Thiên Cương sầm mặt lại, quát: "Ngươi biết rõ như vậy, chẳng phải chứng tỏ ngươi là người của Tu Thần sao? Nếu đúng như lời ngươi nói, vì sao Tu Thần lại phải ngăn ta lại? Để ta trúng phải cấm chế của chuyển hồn giới không phải là tốt hơn sao? Hắn lại có thể ở ngoài làm ngư ông đắc lợi, đóng lại vở kịch cướp Phù Tiên giới lúc trước."

Phù Tiên Tử lắc đầu, thở dài một tiếng, nói: "Ngươi còn chưa biết bây giờ là tình hình gì à? Lúc trước Tu Thần ở sau lưng được lợi, là vì bản thể của hắn ra tay, nếu không người cho rằng chỉ dựa vào hóa thân có thể bắt được ta sao? Cho dù bắt được, thì cũng không làm gì được Vô Thần lúc đó đã đoạt xá ta. Mà ngươi đã mở đại trại cấm chế bản nguyên ở đây, bản thể của hắn cũng tạm thời không vào được. Nhưng chuyển hồn giới của ngươi lại có thể khiến Trường Hà đi vào. Hắn làm sao để Trường Hà vớ bở được? Dù sao hắn cũng chắc chắn muốn chiếm Thiên giới rồi."

Vẻ mặt Thiên Cương nháy mắt trở nên khó coi. Phù Tiên Tử nói những lời này cũng có chút đáng tin, lại còn khá có lý.

Đại trận cấm chế bản nguyên được mở ra, lão tin rằng trong thời gian ngắn Tu Thần không thể vào được, nhưng chuyển hồn giới quả thực quá tà ma, vượt ra khỏi nhận thức của lão. Ai biết nó có thể khiến Trường Hà truyền tống vào không?

Nếu những gì Phù Tiên Tử nói là thật, thì sự xuất hiện của Tu Thần rất cần thiết. Hắn không thể để Trường Hà chiếm được Thiên giới.

So với việc vây chết Thiên Cương ở trong Thiên giới thì hắn càng lo lắng việc Trường Hà cướp mất Thiên giới. Dù sao thực lực của Trường Hà cũng đủ mạnh mẽ, mà tu vi của Thiên Cương lại chỉ còn một nửa.

Quả hồng mềm dễ bóp, lúc này Thiên Cương đang là quả hồng mềm nhất trong chín đại Nguyên giới! Vô số ánh mắt đều đang nhìn chòng chọc vào lão.

"Rốt cuộc mục đích của ngươi là gì? Ta nghe ngươi nói chuyện có mùi muốn nói giúp cho Tu Thần? Ngươi thực sự là Phù Tiên Tử? Phù Tiên Tử không thể nào tha thứ cho Tu Thần được!" Thiên Cương không muốn tán gẫu quá nhiều với Phù Tiên Tử.

Hiện giờ lão chỉ muốn biết Phù Tiên Tử rốt cuộc muốn làm gì. Dù sao bây giờ lão cũng đã trả chuyển hồn giới lại rồi. Cho dù Trường Hà muốn gài bẫy lão cũng không có cách nào cả, chẳng lẽ còn muốn tấn công trực diện Thiên giới của lão sao? Bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào, ngươi cứ động đậy trước thử xem.

Phù Tiên Tử nhìn Thiên Cương với ánh mắt hứng thú, chậm rãi nói: "Hiện giờ ta không có gì cả, khó khăn lắm mới từ hư vô chi cảnh tìm được đến nơi này, muốn đầu quân cho ngươi không được sao? Tuy ta không có tu vi chúa tể, cũng không có phép tắc bản nguyên Nguyên giới, nhưng ít nhất cũng có thực lực nửa chúa tể, hơn nữa đầu óc và trí tuệ của ta vẫn không hề thay đổi."

"Đầu quân cho ta?" Thiên Cương dò xét kỹ càng Phù Tiên Tử, cưởi khẩy hỏi lại: "Vì sao ta phải thu nhận một kẻ lai lịch không rõ như ngươi? Thậm chí còn không thể xác định ngươi có phải là Phù Tiên Tử thật hay không. Lỡ đâu ngươi là người do Trường Hà hoặc Tu Thần phái tới thì sao? Như thế chẳng phải ta đặt một quả bom hẹn giờ bên người hay sao? Ngươi tưởng ta là đồ ngu chắc?"

"Còn nữa, nếu ngươi thực sự là hóa thân của Phù Tiên Tử do bản thể chết mà thành thì đã sao? Ngươi nói ngươi vẫn còn đầu óc? Vì sao ta chẳng thấy ngươi có chút đầu óc nào? Đang yên đang lành bị Tu Thần hại đến nông nỗi này, ngươi ở bên cạnh ta chẳng phải sẽ hại ta bước vào vết xe đổ của ngươi sao?" Thiên Cương giễu cợt không thương tiếc.

Nếu là trước đây, khi lão và Phù Tiên Tử còn có địa vị và thực lực giống nhau, thì đương nhiên hai người cần phải trợ giúp nhau. Nhưng hiện giờ Phù Tiên Tử đã thất bại hoàn toàn, dù lão là Phù Tiên Tử thật thì thế nào? Đối với Thiên Cương có còn hữu dụng không?

Vô dụng!

Tu vi nửa chúa tể chính là phế phẩm, cho dù Thiên Cương mất đi một nửa tu vi, nhưng muốn tiêu diệt một người có tu vi nửa chúa tể vẫn dễ như trở bàn tay.

Cho nên lúc này Thiên Cương chẳng cần phải nể nang Phù Tiên Tử điều gì cả.

Ngươi còn đầu óc? Nếu ngươi còn đầu óc thì đã không lưu lạc đến bước đường ngày hôm nay!

Phù Tiên Tử nghe Thiên Cương chế giễu khinh bỉ mình, sắc mặt tái đi, ánh mắt vô cùng giận dữ.

"Thiên Cương, ngươi không cảm thấy hành động của mình khiến người ta rất đau lòng sao? Chúng ta dù sao cùng từng hợp tác! Giờ ngươi lại trở mặt như thế?" Phù Tiên Tử lạnh giọng quát.

Nhìn vào mắt, Phù Tiên Tử quả thực đang vô cùng phẫn nộ.

Thiên Cương cười lạnh, nói: "Sao ngươi lại cho rằng mình bây giờ vẫn còn tư cách để ngang vai ngang vế với ta nhỉ? Chưa tính đến chuyện thân phận của ngươi là thật hay giả, hiện giờ ta đã mở đại trận cấm chế bản nguyên, ta không thèm muốn bất cứ thứ gì nữa, chỉ cần để ta yên ổn khôi phục thực lực là đủ rồi. Ngươi muốn báo thù cũng thế, mà muốn làm những việc khác cũng vậy, đi chỗ khác đi. Lần này ta để ngươi đi, nếu còn không đi, đừng trách ta không nể tình xưa."

Ý tứ của Thiên Cương đã rất rõ ràng, lần này có thể không giết Phù Tiên Tử, nhưng đối phương phải rời khỏi Thiên giới. Nếu không đi, lão sẽ giết thẳng tay.

Dù sao bây giờ lão đang trốn trong Thiên giới cũng có thể nói là tạm thời an toàn, không bị ai tiến đánh.

"Ngươi thật sự tuyệt tình như thế?" Phù Tiên Tử nghiến răng nghiến lợi hỏi, nét mặt vô cùng dữ tợn.

Thiên Cương nhìn dáng vẻ đó của Phù Tiên Tử, chỉ cảm thấy khôi hài mà thôi. Lão nói: "Đừng đóng kịch ở đây với ta, đến từ đâu thì quay về đó đi. Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng."

Phù Tiên Tử hít sâu mấy hơi, sau đó gật đầu quát lên: "Được! Được lắm! Ta vốn định nói cho ngươi biết về lai lịch của Tu Thần, giờ xem ra không cần nữa! Ngươi cứ chờ đấy! Mục tiêu tiếp theo của Tu Thần chính là Thiên giới của ngươi! Mà mục tiêu của Trường Hà cũng chính là ngươi! Ngươi sống không được lâu nữa đâu!"

Thiên Cương nheo mắt lại, không nói gì.

Phù Tiên Tử xoay người đi, lại quay đầu nhìn bóng lưng Thiên Cương nói: "Dựa theo những gì ngươi nói lúc trước, khi ngươi đang nghiên cứu chuyển hồn giới thì Tu Thần đến. Ha ha, vì sao ngươi vừa nghiên cứu chiếc nhẫn thì Tu Thần lại xuất hiện? Vì sao hắn lại biết nhanh như vậy? Thiên Cương, ngươi đang đi vào vết xe đổ của ta!"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch