Chương 574: Điên cuồng! Dồn vào chỗ chết sau đó hồi sinh!
Thiên Cương nghe Phù Tiên Tử nói xong, tim chợt giật thót. Đây là chỗ mà lão hoang mang và kiêng dè nhất!
Vì sao Tu Thần lại biết được mình có chuyển hồn giới? Chẳng lẽ hắn thật sự đang quan sát Trường Hà sao?
Không thể nào!
Với tính cách của Trường Hà, lão thận trọng như vậy làm sao mà Tu Thần phát hiện ra được?
Chẳng lẽ Tu Thần vẫn luôn ở trong phạm vi Thiên giới nhìn chằm chằm mình sao?
Lúc trước Qua Thiên bắt cha mẹ và muội muội của Tu Thần ra khỏi Tán giới, giằng co với hắn, nên đương nhiên hắn không có thời gian rảnh rỗi để ý đến Thiên giới của mình.
Nếu hóa thân theo dõi Thiên giới, thì chắc chắn không phát hiện ra Trường Hà được, chỉ trừ có bản thể mà thôi!
Còn một việc nữa, lai lịch của Tu Thần rốt cuộc là thế nào?
"Chẳng lẽ ngươi biết lai lịch của Tu Thần?" Thiên Cương nheo mắt hỏi.
Phù Tiên Tử cười ha hả, đáp: "Ta phải trả giá tất cả mới biết được lai lịch của hắn. Ngươi nói thử xem?"
Ánh mắt Thiên Cương chợt sáng lên, lão không biết có nên tin tưởng lời của Phù Tiên Tử không.
Quả thực lão vô cùng tò mò về lai lịch của Tu Thần, Phù Tiên Tử đã hoàn toàn khơi dậy lòng hiếu kỳ đó của lão.
"Nếu ngươi nói thật, thì ta sẽ cho ngươi ở lại. Nhưng ngươi đừng nghĩ đến chuyện lừa ta. Mặc dù sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn đối với người có tu vi nửa chúa tể như ngươi sẽ tốn của ta rất nhiều sinh linh chi lực, nhưng lúc này ta vẫn còn đủ lực để bỏ ra cái giá đó." Thiên Cương lạnh giọng nói.
Lão không giống Tu Thần, thậm chí tất cả mọi người đều khác hắn. Chỉ cần người khác đi vào Lĩnh Vực Vô Địch của hắn là hắn có thể lập tức sử dụng năng lực Vãng Sinh Chuyển Hồn, không hề tiêu hao bất cứ thức gì.
Nhưng những người khác thì không giống vậy, sử dụng bất cứ năng lực sinh linh nào cũng đều phải tiêu hao sinh linh chi lực của mình, hơn nữa đẳng cấp năng lực càng cao thì tiêu hao càng nhiều, mà thực lực của đối phương càng mạnh thì lượng sinh linh chi lực mất đi càng lớn.
Nếu sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn với một người tu vi nửa chúa tể, thì lượng sinh linh chi lực tiêu hao vô cùng đáng sợ.
Bây giờ bản thân Thiên Cương đã bị hao tổn nhiều tu vi, mất vô số sinh linh chi lực, nên việc lão sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn đối với Phù Tiên Tử chẳng khác nào là họa vô đơn chí. Bởi vậy, không phải vạn bất đắc dĩ thì lão chắc chắn sẽ không sử dụng.
Thậm chí các chúa tể Nguyên giới khác cũng sẽ không tùy tiện sử dụng, tiêu hao số sinh linh chi lực mà mình vất vả khổ sở mới thu thập được. Mỗi một lần tiêu hao phải mất rất nhiều thời gian mới bổ sung lại được, nếu nghiêm trọng hơn có thể ảnh hưởng đến tiến độ thăng cấp tu vi của họ.
Nhưng để xác định Phù Tiên Tử có nói thật hay không, hơn nữa biết được lai lịch của Tu Thần, thật sự bị ép đến bước đường cùng, thì Thiên Cương cũng bất chấp sử dụng một lần. Dù sao cục diện hiện giờ đối với lão cũng đã rất tệ rồi, tệ hơn chút nữa cũng chẳng khác là bao.
"Ngươi có thể sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn với ta, chỉ cần ngươi không tiếc." Phù Tiên Tử trầm giọng nói.
Ánh mắt Thiên Cương lập lòe bất định, cứ thế nhìn chằm chằm Phù Tiên Tử!
Hai người rơi vào im lặng.
"Nói đi, ta có thể giữ ngươi lại." Cuối cùng Thiên Cương vẫn là người lên tiếng trước.
Lão thực sự muốn biết lai lịch của Tu Thần.
Phù Tiên Tử cười lạnh một tiếng, nói: "Xin lỗi, ta không muốn nói nữa. Bởi vì ta cảm thấy ta có nói ra thì ngươi vẫn có thể đuổi ta đi. Mấy việc giao ước cam đoan đối với người như chúng ta mà nói chẳng khác gì đánh rắm. Ngươi cứ ở yên trong Thiên giới của ngươi đi. Ta sẽ nhìn ngươi rơi vào cảnh ngộ của ta ngày hôm nay."
Phù Tiên Tử nói xong, thật sự xoay người bỏ đi.
Thiên Cương sầm mặt lại, vung tay lên. Không gian trước mặt Phù Tiên Tử nháy mắt trở nên vặn vẹo, sau đó vô số xích sắt màu đen xé rách không gian tuôn ra, trói chặt lấy lão.
Phù Tiên Tử nhìn xích sắt trên người mình, nói với sắc mặt lạnh lùng: "Sao? Giờ lại không muốn để ta đi nữa à? Thiên Cương, từ khi nào mà ngươi trở nên thiếu chính kiến như vậy? Thay đổi suy nghĩ như chong chóng? Chẳng phải ngươi đã nhận định ta không phải là Phù Tiên Tử thật rồi sao? Ngươi vẫn luôn cho rằng ta đến đây chắc chắn là có âm mưu. Vậy sao giờ ngươi lại thả cho ta đi?"
Ánh mắt Thiên Cương toát ra vẻ oán độc, lão cười gằn một tiếng, nói: "Ngươi nghĩ ta định làm gì?"
Phù Tiên Tử nhướng mày, nói: "Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn dùng Vãng Sinh Chuyển Hồn với ta?"
Thiên Cương cười ha hả, gật đầu nói: "Không sai! Ta không tin ngươi! Kể cả những gì ngươi vừa nói ta đều không tin! Ta chỉ tin vào đôi mắt mình! Cho nên cách trực tiếp nhất chính là sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn với ngươi! Đọc trí nhớ của ngươi thì mọi thứ đều rõ ràng ngay thôi!"
Sắc mặt Phù Tiên Tử thay đổi hẳn, lão quát lên: "Ngươi điên rồi! Ngươi đã bị tổn thất nửa tu vi, còn sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn đối với người có thực lực nửa chúa tể như ta, ngươi có biết hậu quả là gì không? Nhỡ đâu lúc ấy Tu Thần và Trường Hà đánh đến đây, ngươi lấy gì mà chống đỡ đại trận cấm chế bản nguyên?"
"Không sao! Không sao hết! Dù sao bây giờ ta cũng đang trong tình thế vô cùng nguy hiểm, đúng không? Giống như một con khỉ bị nhốt trong Thiên giới không ra được, đợi bọn chúng đến xâm lược! Đằng nào cũng vậy, chẳng thà xem trước xem ngươi rốt cuộc là ai, có mục đích gì! Chí ít còn sảng khoái một chút, không phải sao? Ai cũng chèn ép ta! Mẹ kiếp, hôm nay ta chẳng tiếc bất cứ giá nào!" Vẻ mặt Thiên Cương chợt trở nên dữ tợn, đôi mắt long lên sòng sọc, cả người như phát điên.
Phù Tiên Tử thấy bộ dạng ấy của Thiên Cương, nét mặt vô cùng xấu xí, trầm giọng nói: "Thiên Cương! Bây giờ không phải là lúc ngươi kích động! Ngươi nghĩ cho rõ! Một khi sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn với ta, ngươi sẽ bị diệt vong sớm thôi! Lỡ đâu tin tức này truyền ra ngoài, Tu Thần và Trường Hà, còn có các chúa tể khác đang nhìn chằm chằm vào Thiên giới của ngươi sẽ lập tức ra tay với ngươi! Ngươi nghĩ cho kỹ!"
"Câm miệng!" Thiên Cương nổi giận gầm lên một tiếng.
Mấy sợi xích lập tức quấn chặt lấy miệng Phù Tiên Tử.
"Nói nhiều như vậy làm gì? Phù Tiên Tử, ngươi đã chọc giận ta! Ta cũng biết hiện giờ mình đang làm gì! Ta không còn đường lui nữa! Ta biết chắc chắn ngươi là do một phe nào đó phái tới! Dồn vào chỗ chết sau đó hồi sinh là lựa chọn duy nhất lúc này của ta! Ta chỉ cần đọc trí nhớ của ngươi, nói không chừng sẽ tìm ra một đường sống! Tiếp tục co đầu rụt cổ thế này, kết cục vẫn là phải chết! So với việc chờ chết, chẳng thà ta bỏ ra tất cả đánh cược một lần! Ha ha ha!" Thiên Cương bỗng ngửa mặt lên trời cười điên cuồng không kiêng nể gì, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.
Đột nhiên tiếng cười im bặt, Thiên Cương nhìn Phù Tiên Tử với ánh mắt căm hận sắc bén, từ từ giơ tay phải lên.
Lúc này hai mắt Phù Tiên Tử trợn tròn như sắp nứt ra, liều mạng vùng vẫy, nhưng tất cả đều vô dụng. Tu vi nửa chúa tể trước mặt Thiên Cương chỉ như một đứa trẻ sơ sinh yếu ớt, hoàn toàn không có tư cách đánh trả.
"Đừng vùng vẫy! Nhanh thôi, rất nhanh thôi, ta sẽ biết được tất cả mọi chuyện của ngươi! Rất nhanh!" Thiên Cương cười gằn một tiếng, sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn đối với Phù Tiên Tử.