Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 577: Chúa tể đáng thương nhất! Không có ngoại lệ!

Chương 577: Chúa tể đáng thương nhất! Không có ngoại lệ!




"Nguyên giới của ngươi? Tai ta không nghe nhầm đấy chứ? Ngươi nói đây là Nguyên giới của ngươi?" Thiên Cương quả thực không thể tin được vào tai mình, hỏi với vẻ vô cùng khoa trương, thậm chí còn muốn bật cười.

Phép tắc bản nguyên Thiên giới vẫn còn nằm trong tay lão, chỉ cần còn thứ ấy thì Thiên giới vẫn là của lão.

Vậy mà Tu Thần lại nói rằng đây là Nguyên giới của hắn, làm sao mà không khiến Thiên Cương giận quá hóa cười?

Tu Thần không đếm xỉa đến thái độ chế nhạo của Thiên Cương, vẫn nhàn nhã tự uống trà, mỉm cười nói: "Rất khó hiểu phải không?"

"Ngươi cứ nói đi, Tu Thần. Ta thừa nhận thủ đoạn của ngươi rất lợi hại, thậm chí còn khiến người ta sợ hãi, nhưng nơi này là địa bàn của ta. Ta không biết ngươi vào đây bằng cách nào, cũng không cần biết. Ngươi phái Phù Tiên Tử đến đây chẳng phải là muốn lấy được sự tín nhiệm của ta sao? Được, vậy giờ ta đã tín nhiệm ngươi rồi đấy. Ngươi có thể đi được chưa?" Thiên Cương cười lạnh nói.

Tu Thần ngẩng đầu nhìn Thiên Cương với ánh mắt thương hại, nói: "Lúc trước ta nghĩ ngươi khôn khéo hơn Phù Tiên Tử, nhưng giờ ta phải thu lại ý nghĩ ấy. Ngươi còn ngu xuẩn hơn lão nhiều lắm."

"Rồi sao?" Thiên Cương nheo mắt hỏi.

Mặc dù bên ngoài lão rất trấn định, nhưng trong lòng đã hoảng loạn luống cuống. Bởi vì lão hoàn toàn không đi được, bị Tu Thần vây khốn ngay trong Thiên giới của mình!

Bản thân chuyện này đã là một tín hiệu vô cùng nguy hiểm.

Hiện giờ lão chỉ muốn thoát khỏi nơi này sau đó trốn đi.

"Được rồi, không cần giả bộ. Thực ra trong lòng ngươi đã hết sức rõ ràng, ngươi đã không giữ được Thiên giới này nữa rồi." Tu Thần khẽ cười một tiếng, nói.

Sắc mặt Thiên Cương thay đổi nhanh chóng, trong nháy mắt trở nên dữ tợn, nắm đấm đang siết chặt khẽ run lên, ánh mắt tràn đầy tức giận.

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Làm gì? Ta đã nói rồi, Thiên giới này đã là của ta, hiện giờ ngươi chỉ có một lựa chọn, đó chính là chết, không còn con đường thứ hai có thể đi." Tu Thần nhìn Thiên Cương, nói với vẻ nghiền ngẫm.

Chiếm được Thiên giới, hắn có thể bày cục lại lần nữa.

Lúc trước không gấp gáp là vì cho dù hắn lấy được Thiên giới thì khi đối phó với đám người Qua Thiên vẫn cần khá nhiều thời gian để trù tính.

Nhưng bây giờ thì khác, quan hệ của Trường Hà và Thiên Nguyên Tử đã giúp Tu Thần nghĩ ra được cách khác.

Mục tiêu của họ chính là Thiên giới! Nếu như mình lấy được Thiên giới trước thì sau đó sẽ tạo ra thế cục giả, chắc chắn sẽ có thu hoạch không tưởng.

Tu Thần phái Phù Tiên Tử đến vốn chỉ là muốn thử xem có thể thành công lừa được Thiên Cương vào Lĩnh Vực Vô Địch của mình không, chứ không ôm hi vọng quá lớn.

Nhưng nào ngờ lại thực sự thành công, lúc Phù Tiên Tử vùng vẫy thoát ra khỏi trói buộc của Thiên Cương đã đi thẳng vào Lĩnh Vực Vô Địch của Tu Thần. Mà Thiên Cương lại hoàn toàn không nghĩ gì, nháy mắt đã đuổi theo.

Vừa bước vào Lĩnh Vực Vô Địch của Tu Thần, thì coi như mọi chuyện của lão ở Thiên giới đã kết thúc, bị Tu Thần bắt được.

Chỉ cần giết chết Thiên Cương, đoạt được sinh linh chi lực trên người lão thì toàn bộ Thiên giới này chính là Tu Thần. Giống như cách chiếm đoạt Phù Tiên giới lúc trước, giết chết chúa tể Nguyên giới, cướp sinh linh chi lực trên người đối phương, lấy đi phép tắc bản nguyên Nguyên giới, sau đó thì toàn bộ Thiên giới sẽ thành của Tu Thần.

Thiên Cương nghe Tu Thần nói vậy, quả thực giận đến nổ phổi, sắc mặt đen xì.

Lão đã mở ra đại trận cấm chế bản nguyên, vì sao Tu Thần còn vào được?

Đây là vấn đề mà lão không sao nghĩ ra được.

"Tu Thần, ngươi thực sự rất lợi hại, nhưng ngươi không thể thay đổi được quy tắc trò chơi! Bản nguyên Thiên giới vẫn còn trong tay ta, đại trận cấm chế bản nguyên mở ra, ngươi không thể nào vào được! Ngươi nói ngươi đã chiếm được Thiên giới, vậy ngươi chứng minh cho ta xem đi!" Thiên Cương tức giận quát lên về phía Tu Thần.

Lão thực sự điên đến nơi rồi.

Tu Thần thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Chẳng phải lúc trước ngươi đã thử qua rồi sao? Vì sao trong lòng sợ hãi mà ngoài miệng lại vẫn nói là không tin chứ? Mà thôi, dông dài với ngươi cũng chẳng được ích lợi gì. Bởi vì ngươi bây giờ ở trước mặt ta cũng không còn bí mật gì đáng nói. Tuy chế giễu một kẻ thất bại là việc mà ta rất thích làm, nhưng giờ ta khá là bận, không có thời gian châm biếm ngươi. Ngươi chết đi là được rồi."

"Ngươi nói láo!" Thiên Cương nghe Tu Thần nói những lời vũ nhục miệt thị mình như thế, bèn nổi trận lôi đình.

Tu Thần cười khẽ một tiếng, sau đó từ từ giơ tay phải ra. Trên tay phải hắn lóe ra ánh sáng vàng kim, sau đó một chiếc găng tay vô cực ngưng tụ mà thành.

"Có phải chiếc găng tay này quen mắt lắm đúng không?" Tu Thần hứng thú hỏi.

Mí mắt Thiên Cương chợt run lên. Chiếc găng tay kia của Tu Thần quả thực rất quen mắt, lão nhanh chóng nghĩ ra mình đã gặp nó ở đâu.

Chính là ở trong hư vô chi cảnh ngoài Bắc Lý giới!

Lúc trước họ muốn liên hiệp lại để phong tỏa Bắc Lý giới, sau đó người của Tu Thần từ bên trong đánh ra, một củ khoai tím trong đám người đó cầm chiếc găng tay này, thái độ ngạo mạn như thể muốn làm thịt đám chúa tể bọn họ nên đã búng tay một cái. Nhưng sau khi búng tay xong thì lại khiến mình nổ tan tành thành tro bụi. Giờ lại có thêm một cái.

"Lúc trước thuộc hạ của ngươi đã nghịch thứ này mà cho nổ chính mình khiến các chúa tể đều ngơ ngác. Giờ lại muốn giở thứ này ra trước mặt ta à? Tu Thần! Sở thích quái đản của ngươi có thể thay đổi được không? Một cường giả lại có hành vi buồn chán ghê tởm như ngươi, khiến ta cảm thấy mất mặt thay đấy!" Thiên Cương tức giận mắng.

Tu Thần nhếch miệng cười, nhìn găng tay vô cực trong tay: "Ngươi nói đúng lắm, đối phó với đám chúa tể cao cao tại thượng các ngươi, không những phải quá hủy thực lực của cách ngươi, mà còn phải chà đạp lên lòng tự trọng và tôn nghiêm của các ngươi. Chẳng phải ngươi nghĩ chiếc găng tay này rất cùi ghẻ sao? Được, ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem uy lực thực sự của nó."

"Tách!"

Tu Thần nói xong, búng tay một cái.

Thiên Cương sửng sốt một chút, sau đó theo bản năng nhìn về cơ thể mình, mặt chợt biến sắc.

Chỉ thấy cơ thể của lão hoàn toàn không nghe theo sự khống chế, không thể nào nhúc nhích được, sau đó cơn đau truyền tới.

Đầu tiên là hai tay trở nên tê dại hư ảo, sau đó đầu ngón tay đột nhiên bị hóa thành cát rơi xuống, tiếp đến là hai chân.

Nhìn cảnh tượng đó, Thiên Cương sợ đến mức trắng bệch mặt, hoảng hốt quát Tu Thần: "Ngươi đã làm gì ta? Tu Thần! Ngươi đã làm gì ta?"

"Một búng tay diệt một chúa tể, đây chính là chỗ trâu bò của chiếc găng tay của ta. Chẳng phải lúc trước ngươi chưa được biết đến sao? Giờ ta sẽ cho ngươi tự mình trải nghiệm cảm giác tan thành mây khói." Tu Thần mỉm cười đáp.

"Không! Không! Không thể nào! Làm sao ngươi có thể giết chết được ta trong Nguyên giới của ta? Không hợp lý!" Thiên Cương gào thét xé ruột xé gan, muốn giãy dụa nhưng hoàn toàn không động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể của mình từ từ tan thành mây khói.

"Tu Thần! Ta sai rồi! Ta nguyện ý thuần phục ngươi!"

"Tu Thần! Hãy tha cho ta! Tu Thần!" Thiên Cương bắt đầu cầu xin tha thứ, một nửa thân của lão đã biến thành cát.

Thế nhưng Tu Thần hoàn toàn mặc kệ, chỉ rót cho mình một ly trà tự thưởng thức.

"Tu Thần! Ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!"

"Ngươi sẽ không được chết tử tế! A a a a!" Giọng hét của Thiên Cương vang vọng trong trời đất, chấn động đến mức khiến linh hồn người khác phải rung động.

Phù Tiên Tử đứng bên cạnh Tu Thần sắc mặt cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

Không có việc gì đáng sợ hơn việc trơ mắt nhìn bản thân từ từ tan thành mây khói!

Tu Thần nhìn về nơi chỉ còn cái đầu của Thiên Cương, nói: "Thiên Cương, thời đại thuộc về ngươi đã kết thúc rồi, không có trận chiến long trời lở đất nào, cũng không có cuộc tranh đấu khiến người ta khiếp sợ, cảm khái lưu truyền đến muôi đời. Ngươi cứ thế ngã xuống lặng yên không tiếng động, không ai biết, cũng không người nào biết ngươi chết đi như thế nào. Ngươi là chúa tể đáng thương nhất, không có ngoại lệ."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch