Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 578: Mục tiêu kế tiếp! Phong tỏa!

Chương 578: Mục tiêu kế tiếp! Phong tỏa!




"Không! Không thể nào! Đừng! Tu Thần!" Theo tiếng kêu thảm thiết cuối cùng của Thiên Cương, đầu của lão cũng hoàn toàn tan thành mây khói, biến mất trong chín đại Nguyên giới.

Giờ phút này không còn Thiên Cương nữa, gồm tất cả hóa thân của lão, tất cả đều đã bị Tu Thần kéo tới đây. Lão cũng giống Phù Tiên Tử, chết triệt để!

Cái chết của Thiên Cương có thể nói là lặng yên không tiếng động, đúng như Tu Thần nói, là một cái chết đáng thương nhất. Ngay cả bản thân Thiên Cương cũng không biết rốt cuộc vì sao mình lại chết, vì sao Tu Thần vào được Thiên giới, vì sao Tu Thần có thể giết chết mình.

Tất cả mọi chuyện đều là một câu đố, và đáng tiếc lão vĩnh viễn không thể biết được.

Tu Thần nhìn chén trà trong tay, khóe miệng nổi lên nụ cười đầy ẩn ý. Hắn không có tâm trạng nhiều lời với Thiên Cương, nói giết là giết.

Thứ nhất hắn và Thiên Cương cũng không tính là có thâm thù đại hận gì, giết Thiên Cương cũng chẳng phải việc vui vẻ gì. Chỉ có điều thế giới này chính là không phải ta giết ngươi thì ngươi giết ta. Tu Thần cũng chẳng phải người tốt bụng gì, vì bản thân hắn có thể giết người không chớp mắt.

Thứ hai, Tu Thần chẳng có hứng thú giết một người có cấp bậc chúa tể như Thiên Cương, bởi vì lão quá yếu, yếu đến mức Tu Thần chẳng phải mất nhiều tâm tư để đối phó. Chỉ phái Phù Tiên Tử đi một lần là đã có thể lừa được lão.

Tu Thần đã đoán đúng, chỉ cần Phù Tiên Tử xuất hiện là Thiên Cương sẽ mất lý trí, sau đó đập nồi dìm thuyền đánh cược một lần.

Tâm tư của Thiên Cương quá dễ đoán và dễ lợi dụng. Việc này khiến Tu Thần chẳng có cảm giác thành tựu gì cả, không thú vị.

Bây giờ đối với Tu Thần mà nói, giết một chúa tể như Thiên Cương chẳng có gì đáng kể, đần độn vô vị.

Tu Thần bỏ chén trà xuống, sau đó nhắm hai mắt lại. Một khắc sau toàn bộ Thiên giới đã bị Tu Thần chiếm đoạt, biến thành Lĩnh Vực Vô Địch của hắn.

Phù Tiên Tử đứng bên cạnh mang vẻ mặt vô cùng kích động, nhưng không dám lên tiếng nói gì, chỉ đứng im.

Một lát sau, Tu Thần mở mắt ra, lắc đầu nói với vẻ dửng dưng: "Không thú vị."

Phù Tiên Tử biến sắc, thấp giọng hỏi: "Sao đại nhân lại nói vậy? Chẳng lẽ giết được Thiên Cương mà vẫn chưa chiếm được Thiên giới?"

"Chiếm được rồi, nhưng không có cảm giác thành tựu gì cả. Quá gà!" Tu Thần lắc đầu nói.

Tuy hắn nói lời này từ đáy lòng, nhưng lại khiến Phù Tiên Tử đen xì mặt mũi.

Vẫn còn không có cảm giác thành tựu sao? Vậy thế nào mới có?

Phải đánh đến mức trời long đất lở, núi sập biển gầm mới được tính là thành tựu sao?

Trong mắt Phù Tiên Tử, thủ đoạn này của Tu Thần mới là kinh khủng và trâ bào nhất. Những thứ phải thông qua đánh nhau mới có được, chung quy đều là hạ thấp đẳng cấp.

Dù sao việc khiến lão cảm thấy có thành tựu cao nhất chính là cướp đoạt Nguyên giới.

Tu Thần giơ hai tay ra, những đốm sáng màu đỏ bắt đầu tuôn ra từ lòng bàn tay hắn, sau đó hội tụ lại tạo thành một hình người.

Thiên Cương xuất hiện trước mặt Tu Thần. Nhưng đây không phải là Thiên Cương trước kia, mà là người giống Phù Tiên Tử lúc này, đều do Tu Thần sáng tạo ra.

"Tham kiến đại nhân!" Thiên Cương quỳ một gối xuống.

"Đứng lên đi." Tu Thần nhẹ giọng nói.

"Vâng, thưa đại nhân!" Thiên Cương vội vàng đứng dậy.

Tu Thần nhìn vùng hoang vu trống rỗng trước mắt, nhưng không lập tức khôi phục lại Nguyên giới giống như Phù Tiên giới lúc trước, mà chỉ nhìn chằm chằm.

"Hiện giờ đã lấy được Thiên giới, việc này còn đơn giản hơn ta tưởng tượng rất nhiều. Ta định nghỉ ngơi một thời gian, nhưng bây giờ xem ra không được. Lấy Thiên giới làm lồng giam, giải quyết hết bọn họ. Thiên Cương." Tu Thần nói xong, nhìn về phía Thiên Cương.

"Có thuộc hạ." Thiên Cương đáp.

"Ngươi đi tìm Trường Hà, xem có thể lừa được lão tới đây không. Tìm Trường Hà xong còn phải tới thăm hỏi một lượt các chúa tể khác. Ý rất đơn giản, chính là tìm chỗ che chở, đồng ý mở đại trận cấm chế bản nguyên ra cho bọn họ, để bản thể của họ đi vào." Tu Thần nói.

"Thuộc hạ hiểu rồi!" Thiên Cương vội vàng gật đầu.

"Đi thôi, có thể lừa được một bản thể chúa tể chúng ta đã rất lời rồi." Tu Thần hơi nhếch miệng cười, phất tay với Thiên Cương.

"Vâng, thuộc hạ xin cáo lui! Không phụ sứ mệnh của đại nhân!" Thiên Cương chắp tay hành lễ với Tu Thần, sau đó nhanh chóng rời đi.

Phù Tiên Tử nhìn Thiên Cương rời đi, sắc mặt có phần kỳ quặc, khẽ hỏi: "Đại nhân, bọn họ thực sự sẽ mắc bẫy sao? Thiên giới vẫn luôn bị họ rình rập, chỉ là chưa có thời cơ thích hợp, tung ra cám dỗ khiến bản thể của họ tới giúp đỡ che chở, chỉ sợ bọn họ sẽ hoài nghi."

Đám chúa tể kia có người nào không nghi thần nghi quỷ đâu.

Nếu Thiên Cương cực lực phản kháng có khi bọn họ còn tới. Còn nếu mời họ đến, thì chắc chắn họ sẽ phải suy nghĩ thêm...

Chẳng có người nào thiện lương cả, bọn họ cũng biết những người khác cũng chẳng tốt đẹp gì. Bảo người ta đến chiếm đóng, khác nào tặng không Thiên giới cho người ta đâu?

Những chúa tể khác sẽ không tin Thiên Cương ngu đến mức ấy.

Tu Thần nở nụ cười thần bí khó lường: "Trong cánh rừng lớn, loài chim nào cũng có, sẽ luôn có thứ khiến người ta phải dao động. Hơn nữa cho dù không được thì chúng ta cũng không mất mát gì. Hiện giờ quyền chủ đạo đang nằm trong tay chúng ta, toàn bộ trò chơi này chơi như thế này đều là do ta quyết."

Phù Tiên Tử sửng sốt, có phần không đoán ra được ý tứ của Tu Thần trong câu nói này, nhưng lão không dáo hỏi tiếp nữa.

"Được rồi, ngươi về trước đi. Phù Tiên giới mới là địa bàn của ngươi, về sau chỗ này giao cho Thiên Cương quản lý." Tu Thần phất tay với Phù Tiên Tử.

"Vâng, thuộc hạ xin cáo lui!" Phù Tiên Tử khom người hành lễ rồi cũng rời đi.

Tu Thần chậm rãi đứng dậy, đi ra sát rìa đình nghỉ mát, cúi đầu nhìn cá đang bơi dưới hồ nước trong. Sau đó trên mặt hồ ngưng tụ ra một lệnh bài màu đen.

Bắc Lý giới, Thần Vũ giới, Trường Hà giới, Hoang giới, Vũ giới, Phạt Ngô giới, Vẫn Sinh giới!

Tổng cộng có bảy tấm lệnh bài. Mỗi tấm lệnh bài đại diện cho một Nguyên giới.

Hiện giờ Tu Thần đã thu được hai Nguyên giới, còn lại bảy.

Sau khi lấy được toàn bộ, hắn sẽ hoàn toàn trở thành tích điểm mới.

"Tiếp theo nên chọn ai đây?" Tu Thần nhặt một viên đá lên, nhìn lệnh bài trôi nổi trên mặt hồ, lẩm bẩm.

Ánh mắt Tu Thần tập trung vào Bắc Lý giới.

"Lão già ơi lão già, để xác minh suy nghĩ của ta, ta cũng chỉ đành ra tay với Bắc Lý giới. Hi vọng lão đừng khiến ta thất vọng."

Khóe miệng Tu Thần hơi nhếch lên, sau đó ném cục đá trong tay xuống, đập trúng vào lệnh bài Bắc Lý giới. Hồ nước lao xao gợn sóng, lệnh bài Bắc Lý giới nháy mắt vặn vẹo mờ ảo, sau đó từ từ biến mất.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch