Lúc này Tu Thần đang ngồi bên cạnh Thiên Trì Viên Bàn, mọi cử động của Kinh Như Tuyết ở Thiên giới hắn đều nhìn thấy rõ ràng.
Suy nghĩ và cách làm của Kinh Như Tuyết rốt cuộc là vì cái gì, đương nhiên là hắn rất rõ.
Nàng vốn có thể trở thành chúa tể ngay, bởi vì hắn đã ra mệnh lệnh bắt buộc đối với ý chí phép tắc bản nguyên Thiên giới, không chấp nhận thì chỉ có chết. Kinh Như Tuyết hoàn toàn không cần phải tiếp nhận ba ải bản nguyên.
Nhưng Kinh Như Tuyết lại lựa chọn khảo nghiệm qua ba ải bản nguyên này.
Tu Thần biết vì sao nàng lại muốn làm vậy, vì nàng muốn chứng minh bản thân trước mặt hắn, chứng minh rằng nàng có thể làm được, có thể dựa vào bản lĩnh của mình để giúp đỡ hắn.
Tu Thần nở nụ cười vui mừng.
Kinh Như Tuyết là đại đệ tử của miếu Thiên Thần, từ trước đến nay đều yêu cầu bản thân rất cao, nàng muốn mình trở thành tấm gương cho các sư muội noi theo.
Bởi vì nàng được coi là người có xuất thân lở tầng lớp thấp nhất. Phương Nhuế Nhuế là con gái của tông chủ đại tông môn hùng mạnh ở Thiên Nguyên Đại Lục, hơn nữa bản thân cô bé cũng là người có thiên phú cấp chín cao nhất, điểm xuất phát và địa vị đều rất cao.
Thượng Cung Cẩn thì càng thêm lợi hại, thánh nữ của Vũ Hóa Thần triều ở Thiên giới, nếu không có Dạ Hạ Thiên Quân thì sau này nàng nhất định sẽ trở thành tộc trưởng của đại gia tộc ở Thiên giới, thành tựu sẽ rất cao.
Còn Sở Nguyệt là hóa thân của oán niệm Nguyên giới, mặc dù Tu Thần đã xóa oán niệm đi, nhưng thân phận linh hồn oán niệm của nàng vẫn ở đó, vẫn nhận được lợi ích nhất định.
Cho nên chỉ có xuất thân của Kinh Như Tuyết là kém nhất, từng bước đi theo Tu Thần đến được cấp bậc như ngày hôm nay, cũng trở thành đại đệ tử của miếu Thiên Thần.
Nàng luôn có yêu cầu cao nhất đối với bản thân, và rất muốn giúp đỡ Tu Thần.
Những việc đó Tu Thần đều thấy cả, cho nên đó cũng là nguyên do hắn chọn Kinh Như Tuyết làm chúa tể Nguyên giới đầu tiên.
"Thầy ơi, đại sư tỷ có chịu được không?"
Sở Nguyệt ngồi bên cạnh Tu Thần, hỏi với vẻ mặt lo âu.
Tu Thần không hề giấu diếm đệ tử điều gì, Thượng Cung Cẩn và Phương Nhuế Nhuế đưa cha mẹ hắn đi dạo Phù Tiên giới nên không có ở đây, chỉ còn mình Sở Nguyệt ở bên cạnh hắn.
Bốn đệ tử này của Tu Thần không phải là không có dã tâm, mà là không có dã tâm giữa các tỷ muội với nhau, họ không hề muốn bản thân sẽ trở thành đệ tử mạnh nhất của Tu Thần.
Tình cảm của bốn người đều rất tốt, luôn muốn đối phương mạnh mẽ hơn. Sau khi biết Kinh Như Tuyết được Tu Thần chọn trở thành chúa tể Thiên giới, Sở Nguyệt cũng không hề thèm muốn hay ghen ghét, mà là rất lo lắng cho nàng ấy.
Sở Nguyệt rất hiểu tính cách của Kinh Như Tuyết, nàng lo đại sư tỷ không thành công sẽ trở nên khổ sở, thậm chí tự coi thường bản thân.
Tu Thần nhìn Sở Nguyệt, bật cười nói: "Thành sự tại nhân, ta tin đại sư tỷ của ngươi có thể làm được."
Sở Nguyệt nặng nề gật đầu: "Vâng, con cũng tin đại sư tỷ chắc chắn có thể thành công."
Tu Thần vỗ đầu Sở Nguyệt, nói: "Chúa tể Nguyên giới tiếp theo chính là ngươi. Nếu lần này đại sư tỷ của ngươi thành công, thì sau khi Kinh Như Tuyết trở về, ngươi phải thỉnh giáo kinh nghiệm của nàng ta đấy."
Sở Nguyệt hơi sửng sốt, khó hiểu nhìn Tu Thần: "Người tiếp theo không phải là Phương sư tỷ sao?"
Dựa theo suy nghĩ của Sở Nguyệt, vị trí chúa tể này phải dựa vào cấp bậc sư môn mới đúng, người tiếp theo có thế nào cũng không đến lượt mình.
Tu Thần bật cười, trả lời: "Phương sư tỷ của ngươi thì thôi đừng nghĩ, nhóc con kia ham chơi lắm. Ngươi bảo con bé làm chúa tể chẳng khác nào trừng phạt nó. Nó cũng không muốn bị trói buộc trong một Nguyên giới đâu."
Tính tình của Phương Nhuế Nhuế không giống những người khác, cô bé chẳng muốn quan tâm đến việc gì, chỉ muốn ở bên cạnh Tu Thần, ăn ngon uống say, tự do tự tại chơi đùa.
Ngươi bảo cô bé trở thành chúa tể, sau đó tiếp quản một Nguyên giới thì chính là giày vò nó, khiến nó đau đớn đến mức hết muốn sống.
Sở Nguyệt nghe Tu Thần nói, không nhịn được bật cười thành tiếng, nàng công nhận điều này.
"Thượng Cung sư tỷ không muốn làm sao? Con cảm thấy nàng ấy cũng rất muống giúp thầy đấy." Sở Nguyệt hỏi tiếp.
Thượng Cung Cẩn khá giống Kinh Như Tuyết, nàng cũng được Tu Thần cứu ra khỏi đường cùng. Nếu không có hắn, chắc hẳn bây giờ nàng vẫn còn ở Thiên Nguyên Đại Lục, chứ nói gì đến chuyện tự mình báo thù.
Tu Thần cười nói: "Thượng Cung Cẩn hơi đặc biệt một chút, nàng ta còn có việc khác phải xử lý nên tạm thời chưa thích hợp quản lý Nguyên giới. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, để mặc nàng ta chọn một Nguyên giới là được."
Thân phận của Thượng Cung Cẩn khá đặc thù, là đệ tử của Tu Thần nhưng cũng là cháu gái ruột của Thiên Nguyên Tử.
Trước khi Tu Thần và Thiên Nguyên Tử chưa thể phân thắng bại hoàn toàn, nàng không thích hợp trở thành chúa tể Nguyên giới.
Con người Tu Thần khi đối diện với kẻ địch thì đầy mưu mô thủ đoạn, giết người không chớp mắt, lừa người chẳng cần để tâm, nhưng đối với người của mình thì hắn rất mềm lòng. Hắn không muốn khiến Thượng Cung Cẩn phải khó xử, nếu đưa nàng ta lên địa vị chúa tể, đến lúc đó chắc chắn nàng ta sẽ nhấc đao chém chính đại bá của mình.
Mặc dù Thượng Cung Cẩn hoàn toàn nghiêng hẳn về phe Tu Thần, nhưng dù sao Thiên Nguyên Tử cũng là đại bá ruột của nàng, chuyện này không khiến nàng phải tự mình làm.
Khi chưa đạt tới thực lực đó, Thượng Cung Cẩn cũng không có cách nào giơ đao lên chém đại bá mình, nhưng một khi đạt tới, thì ngay cả Tu Thần cũng không quản được việc đó.
Hơn nữa điều này cũng sẽ khiến Thiên Nguyên Tử khó chịu.
Đến khi thực sự đối đầu, bất kể là Thượng Cung Cẩn hay Thiên Nguyên Tử đều sẽ khổ sở trong lòng.
Cho nên để trách cho tình huống như vậy xuất hiện, Tu Thần tạm thời chưa có ý định để Thượng Cung Cẩn lên làm chúa tể. Một phần cũng vì thời gian này Thượng Cung Cẩn vẫn đang đưa cha mẹ và em gái hắn đi chơi.
Cứ tạm thời để nàng ta và Phương Nhuế Nhuế được thoải mái vui vẻ một chút.
Sở Nguyệt nghe thấy thế, khẽ gật đầu, cũng lờ mờ đoán ra ý đồ của Tu Thần.
"Đã qua ải đầu tiên." Khóe miệng Tu Thần hơi nhếch lên, mỉm cười nói.
Sở Nguyệt vui mừng, hỏi: "Qua rồi sao?"
Tu Thần gật đầu, sau đó vung tay lên. Trước mặt họ xuất hiện một màn hình khổng lồ, bên trong chính là Kinh Như Tuyết.
Lúc này cả người Kinh Như Tuyết tỏa ra ánh hào quang màu tím, tóc tay rối tung, quần áo trên người đều biến mất sạch, làn da trông rất khủng khiếp, không còn sáng bóng mịn màng như trước mà rạn nứt như đất khô, rịn ra máu tươi.
"Hình như khí tức của đại sư tỷ đang rất yếu thì phải?" Sở Nguyệt vô cùng lo lắng hỏi.
Tu Thần nhìn thấy cơ thể Kinh Như Tuyết, hơi nheo mắt lại.
Độ khó của ải đầu tiên này khá cao, thiếu chút nữa đánh nát cơ thể Kinh Như Tuyết. Bây giờ Kinh Như Tuyết đang bị thương rất nặng, có lẽ chỉ cần một đợt tấn công nữa là sẽ tan nát thành mảnh vụn.
"Ải thứ hai sắp tới rồi." Tu Thần nói.
"Ải thứ hai là gì ạ?" Sở Nguyệt lo lắng hỏi.
Nàng cũng nhìn ra thân thể Kinh Như Tuyết lúc này đã đến cực hạn, nếu thêm một ải nữa, thì chắc chắn sẽ thất bại.
"Ải thứ hai là diệt hồn, đòn tấn công nhằm vào linh hồn." Tu Thần chậm rãi nói.
Sở Nguyệt trợn trong mắt nhìn Tu Thần, sau đó lại nhìn về phía màn hình, bàn tay nắm chặt, ánh mắt đầy vẻ lo âu, trông còn căng thẳng hơn cả Kinh Như Tuyết.