Chương 589: Một lưỡi đao nát ba hồn! Một lưỡi đao nứt bảy phách!
Ải thứ nhất diệt thân, Kinh Như Tuyết đã vượt qua.
Ải thứ nhất là ải dễ nhất trong ba ải kiếp nạn.
Người có tu vi nửa chúa tể, căn cơ vững trãi một chút là có thể vượt qua được.
Đương nhiên, Kinh Như Tuyết không giống những người khác, nàng không sử dụng pháp tướng hay pháp bảo, mà tự mình dùng cơ thể phàm trần đối chọi với cơn mưa đao bản nguyên.
Nàng muốn ý chí bản nguyên Thiên giới phải tâm phục khẩu phục!
"Lấy thân ứng kiếp, không tệ." Ý chí bản nguyên Thiên giới tỏ ý tán thành với Kinh Như Tuyết.
Lúc này hơi thở của Kinh Như Tuyết rất yếu ớt, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
"Tiếp tục!"
"Được." Ý chí bản nguyên Thiên giới lập tức đồng ý.
"Nếu ngươi không chống đỡ được ải thứ hai diệt hồn thì sẽ bị hồn bay phách tán. Ngươi có thầy mình ở đây nên không lo bị hồn bay phách tán, nhưng nếu ngươi không vượt qua được, thì ta vẫn coi ngươi là thất bại! Vẫn câu nói đó, ngươi có thể trở thành chúa tể mới của Thiên giới, nhưng nếu không vượt qua đuộc khảo nghiệm thì không nhận được sự tán thành của ta." Ý chí bản nguyên Thiên giới nhắc nhở lần nữa.
Dù Kinh Như Tuyết thất bại thì nàng vẫn trở thành chúa tể Thiên giới, điều này bất kể là Kinh Như Tuyết hay ý chí bản nguyên Thiên giới đều biết.
Hai bên đối chọi với nhau chẳng qua là muốn có một sự công bằng. Kinh Như Tuyết muốn ý chí bản nguyên Thiên giới hoàn toàn thừa nhận mình, mà ý chí bản nguyên Thiên giới muốn dựa theo quy tắc được tích điểm kiếp trước thiết lập mà thi hành.
Nếu Tu Thần hoàn toàn trở thành tích điểm mới, thì căn bản không cần ý chí bản nguyên Nguyên giới thừa nhận, hắn có thể trực tiếp sửa chữa quy tắc của bọn chúng.
Đáng tiếc bây giờ Tu Thần vẫn chưa phải, cho nên hắn đành dùng cách đơn giản thô bạo nhất, nếu không đồng ý thì sẽ cho ngươi biến mất.
Nhưng tính tình Kinh Như Tuyết quá quật cường, nàng không muốn làm mất mặt Tu Thần, muốn chấp nhận thử thách của ý chí bản nguyên Thiên giới.
Nàng tin mình có thể thành công!
Thân là đệ tử của Tu Thần, ít ra sự tự tin này phải có!
"Bớt nói nhảm! Nhanh lên!" Kinh Như Tuyết lạnh giọng quát lên.
Ý chí bản nguyên Thiên giới không nói gì thêm, lập tức tung ra ải thứ hai diệt hồn đối với Kinh Như Tuyết.
Diệt hồn là thế nào?
Toàn bộ Thiên giới là một thế giới luân hồi hoàn chỉnh, khác với luân hồi do người tu luyện sáng tạo ra ở Tán giới. Ý chí bản nguyên Thiên giới nắm trong tay luân hồi hoàn chỉnh, đồng thời cũng chưa đựng vô số linh hồn.
Những linh hồn đó vẫn chưa kịp tiến vào luân hồi.
Ý chí bản nguyên Thiên giới sẽ cho tất cả linh hồn dự trữ ý vào luyện hóa!
Tất cả!
Không chừa một ai!
Theo lý thuyết trong một thời gian rất dài nữa, bên trong Thiên giới sẽ không có sinh linh mới xuất hiện, bởi vì số linh hồn "tồn khô" đã bị ý chí bản nguyên Thiên giới luyện hóa tất cả thành lưỡi đao diệt hồn!
Đợi sau khi Kinh Như Tuyết trở thành chúa tể, sẽ lại quản lý và bồi dưỡng, dự trữ linh hồn sinh linh mới.
Cả bầu trời đều biến thành màu xám, bốc ra oán niệm ngùn ngụt, khiến thần hồn người ta bất an, vô cùng khó chịu.
Sau đó một thanh kiếm khổng lồ màu xám tỏa ra ánh huỳnh quang cao vạn trượng treo lơ lửng trên đỉnh đầu Kinh Như Tuyết.
Lưỡi đao diệt hồn!
Một lưỡi đao nát ba hồn!
Một lưỡi đao nứt bảy phách!
Sắc mặt Kinh Như Tuyết lập tức trở nên dữ tợn vặn vẹo, lưỡi đao diệt hồn kia còn chưa rơi xuống mà nàng đã cảm thấy thần hồn của mình như sắp bị xé rách ra, thậm chí bắt đầu có dấu hiệu tách rời.
"Ngươi có thể chuẩn bị trước." Giọng nói của ý chí bản nguyên Thiên giới lại vang lên lần nữa.
"Bớt nói nhảm!" Kinh Như Tuyết nổi giận gầm lên, hai mắt đỏ ngầu như máu, bộ dạng vô cùng đáng sợ dữ tợn.
"Được!
"Lưỡi đao diệt hồn!"
Trong chớp mắt đất trời như ngừng lại, thanh kiếm diệt hồn khổng lồ trên đỉnh đầu Kinh Như Tuyết di chuyển với tốc độ cực chậm, chém xuống đỉnh đầu nàng.
Không gian bị tước ra từng tấc một, quỹ đạo rơi của thân kiếm biến thành hư vô.
"Thùng!"
Một tiếng trầm đục như tiếng trống vang lên, mũi đao chĩa vào giữa đỉnh đầu của Kinh Như Tuyết thì dừng lại bất động.
Một lát sau, lưỡi đao diệt hồn một lần nữa chậm rãi chuyển động, một phần nhỏ bắt đầu chui vào đầu Kinh Như Tuyết.
"A..."
Kinh Như Tuyết lập tức hét lên một tiếng thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Cả người nàng phát ra ánh sáng màu tím lập lòe cuối chân trời, hai mắt bắn ra hai luồng ánh sáng tím, bàn tay siết chặt đến mức như sắp nứt ra.
Lưỡi đao diệt hồn vẫn từ từ chui vào đỉnh đầu Kinh Như Tuyết, tiếng kêu của nàng vẫn tiếp tục vang lên.
Nàng không thể không hét, bởi vì chỉ có gào thét mới có thể giảm bớt được nỗi đau đớn này.
Cảm giác đau đớn mà không thể dùng ngôn ngữ nào để hình dung, ít nhất Kinh Như Tuyết không biết phải hình dung nó như thế nào. Đời này nàng chưa bao giờ trải qua đau đớn như thế.
"Nhìn đại sư tỷ có vẻ rất đau đớn."
Sở Nguyệt ở trong Thiên Trì Viên Bàn vô cùng lo lắng sốt ruột, chỉ hận bản thân không thể thế chỗ Kinh Như Tuyết.
Tu Thần hơi nheo mắt, nói: "Ải thứ hai này người bình thường quả thực không thể chịu đựng nổi. Nhất thiết tâm phải vững như bàn thạch, giữ vững niềm tin, khi bị nỗi đau đớn này hành hạ, chỉ cần hơi có suy nghĩ từ bỏ là sẽ trực tiếp thất bại."
Thời điểm con người vô cùng đau đớn sẽ rơi vào tuyệt vọng, muốn chết. Thực ra điều này không chứng tỏ rằng con người sợ chết, mà đó là bản năng, bản năng cầu đường sống.
Đau đớn đến mức không chịu đựng được, thì sẽ muốn được giải thoát, giải thoát đó chính là một cách cầu đường sống.
Sở Nguyệt nghe Tu Thần nói vậy, vẻ mặt càng thêm sầu lo.
Đau đớn như vậy, rất nhiều suy nghĩ sẽ không theo bản thân điều khiển, lỡ đâu Kinh Như Tuyết theo bản năng nảy ra ý nghĩ muốn được giải thoát, thì chẳng phải mọi thứ sẽ trở thành dã tràng xe cát?
Kinh Như Tuyết trong màn hình vẫn đang gào thét thảm thét, lưỡi đao diệt hồn vẫn chui một nửa vào đỉnh đầu nàng. Chân nguyên hộ thể của nàng lúc này đã biến mất, luồng không khí màu tím cũng không còn, thay vào đó là màu sắc xám đen đang bao phủ quanh người nàng.
Màu xám đen đó chính là tử hồn chi khí!
Bất cứ sinh linh nào một khi chạm đến sẽ lập tức hình thần câu diệt!
Mà toàn bộ Kinh Như Tuyết lại đang bị thứ tử hồn chi khí này bao quanh, linh hồn của nàng giống như rơi vào trong axit, điểm khác là axit thì ăn mòn máu thịt, còn tử hồn chi khí thì ăn mòn linh hồn nàng.
Lưỡi đã diệt hồn vẫn tiếp tục tấn công, khí tức Kinh Như Tuyết càng lúc càng yếu, thậm chí có một khắc nào đó đã biến mất.
Thân kiếm vẫn đang chậm rãi chui vào đầu Kinh Như Tuyết, ăn mòn, cắt xẻ linh hồn thần nguyên của nàng. Bản thân Kinh Như Tuyết lúc này đã không còn ý thức, chỉ còn một chấp niệm!
Nàng không muốn trở thành kẻ làm vướng chân!
Cũng không muốn trở thành thứ phụ thuộc!
Suy nghĩ duy nhất của nàng lúc này là muốn được giúp đỡ Tu Thần!
Nhất định phải giúp Tu Thần!
Không muốn bản thân chỉ đứng bên cạnh nhìn!
Chính chấp niệm này đã giúp nàng giữ được linh hồn thần nguyên đến lúc này vẫn chưa bị tan thành môi khói.
Linh hồn thần nguyên của nàng giống như trang giấy bị ngọn lửa thiêu đốt, mặc dù vẫn giữ được hình dáng tờ giấy, nhưng thực ra đã trở thành tro, chỉ cần hơi động vào là sẽ lập tức tan thành bụi, rơi xuống đất.
Mười ngày trôi qua, thân kiếm vẫn chưa chui hết vào trong đầu Kinh Như Tuyết, còn lại chuôi kiếm.
Nó vẫn từ từ đâm xuống, đèn nén từng tấc một.
Khí tức Kinh Như Tuyết lúc này gần như đã cạn sạch.
Tu Thần nhìn thấy tất cả, chân mày hơi cau lại.
Nếu tiếp tục thế này, Kinh Như Tuyết sẽ không để chống đỡ được chuôi kiếm cuối cùng!