Chương 590: Vị trí chúa tể này, Kinh Như Tuyết ta nhất định phải làm!
Tính tình Kinh Như Tuyết quật cường hơn Tu Thần nghĩ rất nhiều.
Vào thời điểm Tu Thần cho rằng Kinh Như Tuyết không thể chống đỡ nổi nữa, vậy mà nàng vẫn có thể tiếp tục, mãi đến khi lưỡi đao diệt hồn chui hoàn toàn vào đầu nàng.
"Uỳnh..."
Một quầng sáng màu xám tỏa ra từ người Kinh Như Tuyết. Cả người nàng hoàn toàn kiệt sức, ngã từ trên cao xuống, đập mạnh vào một dãy núi.
"Rầm!"
Đất rung núi chuyển, bụi bay mù trời, cả dãy núi nát bấy.
"Thầy ơi, đại sư tỷ không sao chứ?" Sở Nguyệt lo lắng hỏi.
Tu Thần cười nói: "Trận chiến khó khăn nhất còn chống đỡ được, huống hồ chỉ đập nát một dãy núi, sao mà có chuyện gì được chứ?"
Nghe hắn nói vậy, Sở Nguyệt thở phào một hơi, vỗ ngực lấy lại bình tĩnh, nhưng rất nhanh sau đó nàng ta lại tỏ vẻ lo lắng.
"Ải thứ hai qua rồi, còn ải thứ ba nữa. Ải cuối cùng này chắc hẳn sẽ càng thêm khó khăn đáng sợ. Đại sư tỷ bây giờ đã như đèn cạn dầu, con sợ tỷ ấy không chịu nổi ải cuối cùng này."
Điều Sở Nguyệt lo lắng là đúng, lúc nào Kinh Như Tuyết nào chỉ như đèn cạn dầu, nàng chỉ còn lại một chút chân nguyên chi khí cuối cùng để bảo vệ trái tim, bây giờ nếu bị tấn công tiếp thì sẽ chết ngay lập tức.
Lưỡi đao diệt hồn này thực sự quá biến thái, Kinh Như Tuyết có thể đón nhận được hết đã được coi là kỳ tích rồi.
Mặc dù Kinh Như Tuyết là đệ tử của Tu Thần, đồ đạc gì cũng đều là thứ tốt nhất, nhưng không thể không nói căn cơ của nàng vẫn còn hơn thấp.
Khiêu chiến địa vị chúa tể, quả thực là cần tu vi nửa chúa tể, nhưng tu vi nửa chúa tể này cũng phân chia ra mạnh yếu.
Mà Kinh Như Tuyết lúc này còn chưa đạt đến đỉnh cao nhất của tu vi nửa chúa tể, với cảnh giới của nàng bây giờ, có thể đón đỡ được hai ải thử thách đã là rất giỏi rồi.
Ải thứ ba là ải khó khăn nhất, dựa theo tình hình hiện giờ của Kinh Như Tuyết thì chắc chắn là không tiếp tục được.
"Không chống đỡ được." Tu Thần nói với giọng khẳng định.
Sở Nguyệt hốt hoảng nhìn Tu Thần, hỏi: "Vậy phải làm sao? Đến bước cuối cùng rồi, nếu không qua được thì thật không cam lòng."
Sở Nguyệt hiểu rất rõ tính cách của Kinh Như Tuyết, nếu lần này thất bại thì sẽ trở thành sự đả kích vô cùng lớn đối với nàng ấy.
Tu Thần nheo mắt nói: "Thực ra Kinh Như Tuyết cũng không cần tiếp nhận thử thách này, chỉ có điều tính tình nàng ta quật cường muốn dựa vào bản thân để được ý chí bản nguyên Thiên giới thừa nhận mà thôi."
Sao mà Tu Thần không biết Kinh Như Tuyết đang nghĩ gì, đối với đồ đệ ngang bướng này, hắn chẳng có cách nào, cũng không muốn đả kích niềm tin của nàng.
"Nhưng bây giờ đại sư tỷ không thể đỡ được ải thứ ba, chẳng phải đồng nghĩ với thất bại sao?" Sở Nguyệt cười khổ nói.
Tu Thần bật cười: "Cứ xem tình hình đi, tiềm lực của một người là vô hạn. Xem đại sư tỷ của ngươi có thể kích phát tiềm lực không."
Sở Nguyệt thở dài trong lòng, trong mắt nàng, tiềm lực của Kinh Như Tuyết đã tiêu hao hết trong lúc tiếp nhận ải thứ hai rồi, nào còn tiềm lực để đối phó với ải thứ ba khủng khiếp nhất kia?
"Hãy chờ xem." Khóe miệng Tu Thần hơi nhếch lên, hất đầu về phía màn hình.
Sở Nguyệt lập tức nhìn sang.
Cơ thể Kinh Như Tuyết rơi từ độ cao vạn trượng xuống đất, tạo thành một cái hố khổng lồ, nàng nằm ngay chính giữa, không nhúc nhích, cũng chẳng còn khí tức, không biết sống hay chết.
"Ngươi vẫn thất bại." Ý chí bản nguyên Thiên giới thở dài một tiếng.
Thực ra Kinh Như Tuyết đã khiến nó rất bất ngờ, nó là chương trình do tích điểm kiếp trước tạo ra để duy trì trật tự Nguyên giới, cho nên thất bại chính là thất bại, mà thất bại thì sẽ không nhận được sự đồng ý của nó, mặc dù nó rất bội phục Kinh Như Tuyết.
Kinh Như Tuyết không trả lời ý chí bản nguyên Thiên giới, chỉ nằm im không động đậy.
"Dựa theo mệnh lệnh của Tu Thần đại nhân, ta vẫn sẽ để ngươi trở thành chúa tể mới của Thiên giới, nhưng ta sẽ không thừa nhận ngươi. Ngươi chỉ được xem như một người đại diện thôi." Ý chí bản nguyên Thiên giới tiếp tục nói.
Kinh Như Tuyết vẫn không hề có động tĩnh gì.
Ý chí bản nguyên Thiên giới lại thở dài một tiếng, nó đang tiếc thay cho Kinh Như Tuyết.
"Tu Thần đại nhân, nàng ta đã thất bại rồi."
Giọng nói của ý chí bản nguyên Thiên giới xuất hiện trong đầu Tu Thần.
Tu Thần cười ha hả: "Người còn chưa chết, sao đã nói là thất bại được chứ?"
Sở Nguyệt bên cạnh nghe Tu Thần nói vậy, kinh ngạc nhìn hắn, nàng không biết Tu Thần đang nói chuyện với ai.
"Bây giờ nàng ta chỉ còn cách cái chết một hơi thở nữa thôi. Ải thứ ba nàng ta không thể tiếp nhận được." Ý chí bản nguyên Thiên giới nói với giọng chắc nịch.
"Ta thấy chưa chắc đâu." Tu Thần nhếch miệng cười.
"Rầm!"
Tu Thần vừa dứt lời, bỗng một tiếng động lớn vang lên.
Sở Nguyệt mừng rỡ: "Đại sư tỷ! Đại sư tỷ còn động đậy được!"
Kinh Như Tuyết giơ tay lên, những bộ phận khác vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước.
"Rầm!"
Nàng giơ tay lên sau đó đập mạnh xuống đá vụn bên cạnh.
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Kinh Như Tuyết không ngừng đập tay xuống đất, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng cả người nàng bỗng ngồi bật dậy.
Lúc này, những vết rạn nứt trên cơ thể Kinh Như Tuyết lờ mờ lập lòe ánh sáng màu tím, đôi mắt từ u ám dần trở nên sáng tỏ, cuối cùng lóe ra tia sáng rực rỡ màu tím. Vô số linh khí trong trời đất điên cuồng ùa vào người nàng qua những vết nứt trên da thịt.
Khí tức Kinh Như Tuyết bắt đầu trở nên mạnh mẽ, không ngừng hùng mạnh thêm.
Kinh Như Tuyết thở dốc từng cơn, trong đôi mắt màu tím lộ ra vẻ bá đạo, bễ nghễ thiên hạ.
"Ta chưa chết! Ta không thể chết được! Tới đây! Tiếp tục!"
Kinh Như Tuyết gầm nhẹ một tiếng, sau đó chậm rãi đứng lên.
"Ta không thể thua!"
"Ta sẽ không thua!"
"Ta phải giúp thầy!"
"Ta không muốn chỉ làm một con ếch xanh mãi nằm trong căn nhà ấm áp!"
"Ta không muốn thầy cứ suốt ngày phải lo lắng cho chúng ta!"
"Ta không muốn thầy luôn luôn phải một mình đối diện với mọi chuyện!"
"Cho nên, vị trí chúa tể này, Kinh Như Tuyết ta nhất định phải làm!"
Kinh Như Tuyết vừa nói vừa bước lên phía trước, mỗi bước đi, đất đá vụn vỡ trong đống đổ nát trước mặt đều tự động dạt ra, tạo thành một con đường bằng phẳng. Núi non sông ngòi xung quanh đều rung chuyển dậy sóng, khí thế hào hùng.
Ý chí bản nguyên Thiên giới nói: "Không tệ, rất tốt."
"Ải thứ ba! Đến đi!" Kinh Như Tuyết ngừng bước, thần sắc ngạo nghễ tự tin.
Tu Thần nhìn thấy tất cả, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng và tự hào.
Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được tâm trạng của Thiên Nguyên Tử.
Trước kia tất cả đệ tử của Tu Thần đều dựa vào hắn để trưởng thành, trên cơ bản chưa từng tự mình đột phá vùng lên, cho nên Tu Thần chưa bao giờ có cảm giác tự hào thế này.
Nhưng lúc này hắn có thể cảm nhận được điều đó từ Kinh Như Tuyết.
Thì ra khi đồ đệ của mình mạnh lên, trong lòng mình sẽ tự hào, mừng rỡ như thế.
"Không phải xem nữa, chúa tể mới của Thiên giới chắc chắn là đại sư tỷ của ngươi rồi." Tu Thần bật cười, nói xong bèn tắt màn hình lớn đi.
Sở Nguyệt cũng gật mạnh đầu, vừa rồi những lời Kinh Như Tuyết nói đã làm trái tim nàng xúc động, cùng với cảm giác xúc động là một ngọn lửa cháy hừng hực trong lòng nàng.
Bây giờ nàng sẽ đợi đến khi Tu Thần chiếm được Bắc Lý giới, tiếp đó nàng nhất định sẽ trở thành chúa tể mới của Bắc Lý giới! Không để miếu Thiên Thần phải mất mặt!