Chương 594: Hiệu suất chút! Cho xem hậu quả tự gánh, thế nào?
Khí tức của ba cường giả Pháp Tướng cảnh kia đột nhiên tăng cao, phóng khí thế của mình ra, ép về phía hai người Phương Nhuế Nhuế.
Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện ra, hai nha đầu thoạt nhìn không hề có tu vi này dường như không hề bị khí thế của mình ảnh hưởng đến. Sắc mặt hai nàng vẫn bình thường, khí tức bình ổn.
Đợi đã.
Tuy các nàng không thể hiện ra mình có tu vi, nhưng làm thế nào mà chỉ cần một chiêu đã đánh bay người Tụ Khí cảnh kia?
Trong chớp mắt, ba cảo thủ Pháp Tướng cảnh cảm thấy sự tình có chỗ bất thường.
Chưởng quỹ chỉ có tu vi Luyện Thể cảnh mà thôi, lão không tu luyện được, nhưng đầu óc kinh doanh lại rất lợi hại, sau lưng lại có thêm một hoàng tử, bởi vậy tu vi chẳng là thứ gì quan trọng. Thế nên lúc này lão không hề phát hiện ra có gì không đúng, vẫn bừng bừng khí thế nhìn chằm chằm vào Phương Nhuế Nhuế.
"Ngươi muốn đánh nhau phải không?" Phương Nhuế Nhuế hỏi.
"Bây giờ ta đang nói lý với ngươi, làm sai thì phải trả giá. Hôm nay nếu ngươi muốn sống ra khỏi đây, thì phải làm theo những gì ta nói." Chưởng quỹ cười lạnh nói.
"Còn chưa xong à?"
Bấy giờ Tu Thần đột nhiên đi tới, Phương Nhuế Nhuế trông thấy hắn, lập tức hoảng hốt, nhỏ giọng nói: "Thầy ơi... con... con sắp xử lý xong rồi..."
"Thầy? Ngươi là thầy của nàng ta?" Chưởng quỹ nhìn Tu Thần, hỏi.
Tu Thần bật cười, đáp lời: "Đúng, ta là thầy của nàng ấy."
"Vậy thì tốt rồi. Sư đồ như cha con, nàng ta làm sai chuyện, thì sư phụ như ngươi phải chăng nên gánh trách nhiệm cùng nàng ta? Không thì ngươi cũng không được đi." Chưởng quỹ nói.
"Lão thất phu! Ngươi là cái thá gì? Dám uy hiếp sư phụ ta?" Phương Nhuế Nhuế lập tức nổi giận.
Tu Thần liếc nhìn Phương Nhuế Nhuế, nói: "Ai bảo ngươi nói đồ nhà người ta không ngon, còn đánh người."
"Con nói thật mà... Hơn nữa con cũng không ra tay trước, là bọn họ bắt con trước..." Phương Nhuế Nhuế làu bàu.
"Được rồi, ngươi muốn dạy dỗ đồ đệ của mình thì cũng phải đợi đến khi giải quyết xong chuyện của chúng ta. Bây giờ hai người các ngươi bồi thường toàn bộ thiệt hại, sau đó xin lỗi thì chuyện này coi như cho qua." Chưởng quỹ phất tay nói với vẻ sốt ruột.
Nếu không phải chú ý đến danh tiếng của khách sạn Duyệt Lai thì thực ra lão muốn cho ba thuộc hạ Pháp Tướng cảnh này giết sạch họ, đỡ tốn thời gian công sức.
Bây giờ cứ dài dòng văn tự, làm lão hết sạch kiên nhẫn rồi.
Tu Thần nhìn chưởng quỹ, mỉm cười nói: "Vậy các ngươi muốn bồi thường bao nhiêu?"
"Thầy!" Phương Nhuế Nhuế nghe Tu Thần nói vậy, nôn nóng gọi.
Trong lòng cô bé, Tu Thần là sự tồn tại chí cao vô thượng, từ trước tới giờ chỉ có hắn bắt người khác bồi thường, làm khó người khác. Từ khi nào lại có người dám bắt Tu Thần bồi thường, gây khó dễ cho hắn? Cô bé tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Tu Thần lại liếc nhìn Phương Nhuế Nhuế: "Ngươi đứng yên bên cạnh, đừng lên tiếng."
"Vâng..." Phương Nhuế Nhuế thấy ánh mắt Tu Thần, sợ thót tim lùi ngay lại cạnh hắn.
Thượng Cung Cẩn đang khoác vai cô bé, cười khổ nói: "Ngươi ấy, chỉ thích gây chuyện thôi. Bây giờ thì hay rồi, vốn chỉ là chuyện nhỏ, giờ lại làm ầm ĩ đến mức thầy phải ra tay. Ngươi cũng biết tính tình của thầy rồi đó..."
Các ranh giới đạo đức như lễ nghĩa, liêm sỉ, kính già yêu trẻ gì đó không hề tồn tại trong cuốn từ điển cuộc đời của Tu Thần!
Dám đắc tội hắn, thì hắn chắc chắn sẽ không cho đối phương sống tử tế.
Tu Thần vẫn duy trì nụ cười ôn hòa.
"Bảy người bọn họ đều bị các ngươi đánh bị thương, mỗi người trăm quan kim ngân, mỗi người một cây Trường Sinh Căn. Tửu điếm chúng ta cần bồi thường một vạn quan kim ngân, mười chiếc Ngũ Linh Căn. Tiếp đó các ngươi phải cúi người xin lỗi bảy người bọn họ. Như thế là được." Chưởng quỹ nói với vẻ ngạo mạn.
"Vàng bạc châu báu thì ta biết. Nhưng Trường Sinh Căn và Ngũ Linh Căn là gì?" Tu Thần tò mò hỏi.
Trời đất chứng giám, những đồ vật là chưởng quỹ nói hắn thực sự chưa từng nghe thấy.
Thượng Cung Cẩn bên cạnh che miệng cười thành tiếng.
Phương Nhuế Nhuế cũng tỏ vẻ hoang mang, rõ ràng cô bé chưa từng nghe thấy.
Đối với họ mà nói, trên cơ bản đều không cần thiên tài địa bảo gì, họ tu luyện vốn không dựa vào những thứ đó.
Nếu có Mục Ngưng Sương ở đây chắc hẳn nàng sẽ biết, bởi vì thời gian gần đây nàng trồng rất nhiều thứ này ở xung quanh núi Thiên Tử, cấp cao có, cấp thấp cũng có.
Bây giờ Tu Thần không xách định thứ chưởng quỹ vừa nói là mặt hàng cao cấp hay cấp thấp.
"Ngay cả Ngũ Linh Căn và Trường Sinh Căn mà các ngươi cũng chưa từng nghe nói đến?" Chưởng quỹ lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Ngũ Linh Căn và Trường Sinh Căn là thiên tài địa bảo cấp thấp khá phổ biến trong Phù Tiên giới, tuy người bình thường không thể mua nổi, nhưng chưởng quỹ thấy đám người này ăn mặc không giống người nghèo, cho nên mới mở miệng đòi.
"Chúng ta ở trong núi ra đây, quả thực không biết nhiều về những thứ đó, ngươi giải thích với ta một chút. Hai thứ mà ngươi nói kia, người lạc hậu như chúng ta thật sự là chưa nghe nói đến."
Những thứ này thực ra đối với Tu Thần chẳng tính là gì, thứ tốt hơn hắn cũng có thể biến ra trong chớp mắt.
Nhìn nụ cười ấm áp của Tu Thần như người hiền lành muốn dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa, nhưng những người quen hắn đều biết, chắc chắn đối phương phải ăn quả đắng rồi. Tu Thần chỉ đang đùa giỡn với bọn họ mà thôi.
"Trong Phù Tiên giới mà vẫn có người không biết Ngũ Linh Căn và Trường Sinh Căn sao? Ngươi đang giỡn chưởng quỹ của chúng ta à?" Một cao thủ Pháp Tướng cảnh bên cạnh lạnh giọng quát.
Gã biết đám người Tu Thần không đơn giản, nhưng cũng chẳng để trong lòng. Dù sao đây cũng là địa bàn của hoàng tộc Đại Hạ, có tam hoàng tử làm chỗ dựa sau lưng bọn họ cần gì phải sợ ai, hơn nữa phía dưới còn có một cường giả đang ngồi!
Chưởng quỹ nghe thuộc hạ mình nói, cũng sầm mặt lại, nói: "Vị huynh đài này, ta thấy ngươi khá ôn hòa dễ nói chuyện, ấn tượng đầu tiên đối với ngươi cũng không tệ, nhưng đó cũng phải là thứ để ngươi có thể dựa vào mà giả vờ hồ đồ bịa chuyện trước mặt ta. Ngươi suy nghĩ cho kỹ, sau lưng khách sạn Duyệt Lai của ta chính là hoàng tộc, ngươi dám đắc tội sao?"
"Không không."
Tu Thần xua tay nói: "Có thể thứ mà các ngươi nói quá rác rưởi, trong tay ta lại toàn là bảo bối tốt, hơn nữa chỉ dùng bảo bối đỉnh cấp mà thôi. Những thứ ngươi nói ta thực sự chưa từng nghe thấy."
Đám người nghe Tu Thần nói vậy, sắc mặt càng thêm thâm trầm.
Ngụ ý của hắn chính là đang khinh thường bọn họ, cho rằng bọn họ mới là đồ nhà quê.
"Ta mặc kệ ngươi có biết thật hay không, bây giờ các ngươi phải bồi thường những thứ đó. Ngươi có ba canh giờ để đi chuẩn bị, những người khác phải ở lại chỗ này. Sau ba canh giờ mà vẫn chưa tìm ra được, thì tự gánh hậu quả!" Chưởng quỹ không muốn tiếp tục lằng nhằng với Tu Thần nữa, trực tiếp ra tử lệnh.
Tu Thần nhìn chưởng quỹ, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: "Vậy chúng ta làm việc hiệu suất hơn chút. Ngươi trực tiếp cho xem hậu quả tự gánh, thế nào?"