Chương 595: Sự xuất hiện của ngươi khiến ta thay đổi ý định!
Chưởng quỹ nghe xong những gì Tu Thần nói, không kịp lấy lại tinh thần, nhất thời không hiểu nổi ý của hắn.
"Ngươi đang nói gì?" Chưởng quỹ nhíu mày hỏi.
Tu Thần nhếch miệng cười: "Ta nói sâu xa quá à?"
"Thầy ta bảo ngươi đừng lắm lời nữa, trực tiếp cho thầy xem hậu quả là gì, lão thất phu!" Phương Nhuế Nhuế hừ lạnh nói.
Nghe Phương Nhuế Nhuế nói vậy, chưởng quỹ bèn sầm mặt lại, ánh mắt lóe ra sát khí.
"Ngươi có biết kết quả của việc ngươi nói như thế là gì không?" Chưởng quỹ lạnh giọng quát lên.
Tu Thần mỉm cười nói: "Ta không biết, cho nên mới bảo ngươi thể hiện ra xem thế nào. Nhanh lên chút, chúng ta không có thời gian. Nếu không thì chúng ta đi đây."
Chưởng quỹ nháy mắt hiểu ra Tu Thần vẫn luôn đùa giỡn mình, hoàn toàn không muốn bồi thường, trong lòng nổi đóa, nghiêm giọng quát lên: "Đồ hỗn xược! Ở khách sạn Duyệt Lai ta, rồng thấy ta cũng phải cuộn tròn lại! Bắt chúng lại!"
Theo tiếng ra lệnh của chưởng quỹ, ba cường giả Pháp Tướng cảnh kia lập tức ra tay. Bọn họ cũng đã sớm vận sức chờ tung đòn, bởi vì biết rằng đám người này không dễ bắt nạt, nên chưởng quỹ vừa hô lên là lập tức tấn công.
Khí thế tấn công của ba cao thủ Pháp Tướng cảnh vô cùng mạnh mẽ, ít nhất nhìn vẻ ngoài thì là thế.
Nhưng đối với đám người Tu Thần mà nói, thì chẳng có gì khác biệt.
Thế giới này là của hắn, ai có thể làm hại hắn chứ?
Phương Nhuế Nhuế cùng Thượng Cung Cẩn đều có tu vi nửa chúa tể, hai người họ chỉ cần một chưởng là có thể hủy diệt toàn bộ hoàng triều này.
"A..."
Ba tiếng gào thảm thiết vang lên, đều đến từ miệng của ba cường giả Pháp Tướng cảnh kia.
Ba người vừa ra tay, bỗng nhiên trước mặt có một lớp kính trong suốt chặn lại, tất cả đòn tất công đều bị dội ngược lại. Ba người lập tức vừa hét thảm vừa bay ngược ra sau.
Chưởng quỹ nhìn thấy tình huống ấy, sợ đến tái mặt, nhìn Tu Thần với vẻ khó tin.
"Các ngươi... các ngươi rốt cuộc là ai?" Chưởng quỹ run giọng hỏi.
Ba cường giả Pháp Tướng cảnh lúc này nằm vật dưới đất rên rỉ đau đớn, vừa nhìn là biết tạm thời không còn chút sức chiến đấu nào. Mà chưởng quỹ vốn không có thực lực gì, đối phương có thể đối phó với Pháp Tướng cảnh thì tất nhiên có thể giết lão trong chớp mắt, làm sao mà lão không sợ cho được.
"Ngươi còn chưa đủ tư cách để biết chúng ta là ai." Phương Nhuế Nhuế cười lạnh nói.
Lớp phòng ngự vừa rồi không phải là Tu Thần tạo ra, mà là Thượng Cung Cẩn, chỉ là một tấm khiên thần thức vô cùng đơn giản, thế mà khiến ba cao thủ Pháp Tướng cảnh kia thiếu chút nữa tự đánh chết mình, tất cả đều là sức lực của bọn họ.
"Ngươi!" Chưởng quỹ bị lời này của Phương Nhuế Nhuế chọc tức chết, nhưng lại không dám lên tiếng mắng mỏ, lão sợ kẻ điên này bỗng tung ra một chưởng đập chết mình.
Tu Thần trông thấy vẻ mặt vừa giận vừa sợ của chưởng quỹ, bật cười nói: "Đi, chúng ta đi thôi, ức hiếp bọn họ cũng chẳng có gì hay, lát về cho ngươi đi tìm đám người Qua Thiên để bắt nạt, việc đó mới sảng khoái."
"Vâng, thưa thầy." Phương Nhuế Nhuế vội vàng đáp, vẻ mặt có phần hưng phấn.
Sở dĩ cô bé gây sự với đám người này là bởi vì thời gian gần đây quá nhàm chán. Cô bé vốn là một người không rảnh rỗi quá không chịu được, Tu Thần lại không giao nhiệm vụ cho cô bé. Bảo Phương Nhuế Nhuế cùng cha mẹ và em gái Tu Thần đi dạo chơi ngắm cảnh chẳng khác nào là giày vò cô bé cả, nên vừa rồi cô bé đã giận cá chém thớt.
Phương Nhuế Nhuế muốn giết đối phương, ngay từ đầu đã thầm muốn xử lý bọn họ, cãi nhau với bọn họ mà không động thủ chỉ là muốn giải sầu chút thôi.
Tu Thần cũng chẳng có tâm tư giết một người ở tầng chót, nếu lúc trước có lẽ hắn đã giết sạch người ở đây. Nhưng bây giờ hắn chẳng thể nào hứng thú nổi, sát khí cũng không sao bốc lên được.
Lúc còn trẻ con, nếu gặp rau dại cỏ dại bên đường, chắc hẳn ngươi sẽ dẫm qua dẫm lại đến nát bét mới thôi, còn cảm thấy làm thế rất vui vẻ, nhưng khi ngươi lớn lên, trưởng thành rồi, không còn muốn làm những chuyện như thế nữa.
Bởi vì việc đó rất nhàm chán.
"Đi thôi." Tu Viễn Quốc cũng đứng dậy.
Đối với chuyện của đám Tu Thần, ông chỉ là tỏ thái độ đứng ngoài xem trò vui mà thôi. Thứ nhất ông chỉ là người bình thường, tu vi còn không có thì giúp được gì. Thứ hai họ biết sự tồn tại của Tu Thần đối với thế giới này là như nào, nên không hề lo lắng.
"Không giết bọn họ à?" Phương Nhuế Nhuế hỏi.
Tu Thần trừng mắt liếc Phương Nhuế Nhuế, dọa cho cô bé lè lưỡi không dám lộn xộn nữa. Cô bé chẳng sợ ai cả, chỉ sợ một mình Tu Thần.
Mọi người chuẩn bị rời đi. Nhưng đúng lúc này, một người xuất hiện trước mặt họ.
Một lão giả mặc trường bào đen, tóc trắng xõa xuống vai, mặt mũi nhăn nheo mang theo cảm giác tang thương của năm tháng.
"Mấy vị, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, có phải cho rằng hoàng tộc Đại Hạ của ta quá đơn giản rồi không?" Lão giả lạnh lùng nhìn mấy người Tu Thần.
Chưởng quỹ trông thấy lão giả, lập tức mừng rỡ, vội vàng đi tới nói: "Dược lão, tốt quá! Nếu ngài xuất hiện muộn một chút thì khách sạn Duyệt Lai của chúng ta mất sạch mặt mũi rồi!"
Dược lão này chính là thuộc hạ tâm phúc của tam hoàng tử, thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ, đã bước vào Hóa Thần cảnh, chỉ kém một bước nữa là đến tu vi Đế cảnh
Dưới phàm trần, hoàng tử hoàng triều có thể sở hữu một cường giả Hóa Thần cảnh làm thuộc hạ đã là vô cùng ghê gớm rồi.
Phải biết rằng trong Thiên Nguyên Đại lục, thế lực hoàng triều chẳng qua chỉ là người phát ngôn cho các tông môn mà thôi, Hóa Thần cảnh ở Thiên Nguyên Đại lục cũng đã là đại năng khai sơn lập tổ rồi.
Tu Thần hứng thú nhìn Dược lão, tiếp đó sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn, đọc toàn bộ kiếp trước và kiếp này của lão.
Bình thường Tu Thần sẽ không tùy tiện sử dụng năng lực với người khác, bởi vì không cần thiết. Nhưng khi nghe thấy cái tên này, không biết vì sao hắn lại muốn đọc thử xem sao.
Sau khi đọc ký ức xong, đúng là khiến hắn khá kinh ngạc.
Dược lão vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng, nhìn lại Tu Thần, nói: "Hả? Không biết các hạ nói vậy là có ý gì?"
Phương Nhuế Nhuế và Thượng Cung Cẩn ở bên cạnh liếc nhìn nhau, tiếp đó nghi ngờ nhìn sang Tu Thần.
Các nàng biết chắc chắn Tu Thần đã thấy được một vài bí mật từ đối phương.
Tu Thần mỉm cười đáp: "Lúc trước ta chưa từng thăm dò Phù Tiên giới, bởi vì cảm thấy không cần thiết. Nhưng sự xuất hiện của ngươi đã khiến ta thay đổi ý định."
Lúc Tu Thần vừa chiếm được Phù Tiên giới, hắn chỉ nhìn toàn bộ sinh linh ở nơi này một lượt, chứ không sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn với mỗi người. Hắn chỉ kiểm tra xem có bao nhiêu cường giả và dị loại thôi.
Thời điểm đó hắn không kiểm tra ra điều gì khác thường.
Nhưng bây giờ khi trông thấy Dược lão, lại sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn thì hắn đã phát hiện ra.
"Ngươi thăm dò toàn bộ Phù Tiên giới?" Dược lão nghe Tu Thần nói vậy, khẽ cau mày.
Thanh niên trước mặt này có khí tức bình thường, không khác lắm so với những người phàm trần, nhưng hắn lại mang đến cho lão một cảm giác hết sức kỳ quặc.
Dược lão cảm thấy người thanh niên này không hề đơn giản chút nào.