Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 596: Cực kỳ kinh hãi! Cho ngươi một khắc đồng hồ!

Chương 596: Cực kỳ kinh hãi! Cho ngươi một khắc đồng hồ!




"Thăm dò toàn bộ Phù Tiên giới? Ha ha ha! Dược lão chắc thằng ranh này bị ngài dọa sợ hết hồn rồi, lời mê sảng như thế mà cũng nói ra được." Chưởng quỹ nghe Tu Thần nói, không nhịn được bật cười chế giễu.

Lão vốn đang vô cùng sợ hãi và kiêng dè, nhưng sau khi Dược lão xuất hiện thì trong lòng lại vững vàng hơn nhiều.

Cường giả Pháp Tướng cảnh không phải đối thủ của các ngươi, còn Dược lão này thì sao? Đây chính là một trong hai mươi cường giả có thực lực mạnh nhất hoàng tộc Đại Hạ đấy.

Dược lão nhíu mày liếc mắt nhìn chưởng quỹ. Chưởng quỹ thấy ánh mắt của Dược lão, tiếng cười chợt im bặt, chỉ cười lấy lòng mấy tiếng rồi lui sang một bên không dám phát ra âm thanh nào nữa.

"Ngươi có ý gì?" Dược lão nhìn Tu Thần, lạnh lùng hỏi.

Tu Thần nhếch miệng cười, bước lên mấy bước đến trước mặt Dược lão.

Dược lão bỗng giật thót tin, toàn thân lập tức căng cứng theo bản năng.

Đây là bản năng mà chính lão cũng không hiểu nổi.

Một phàm nhân đi đến trước mặt mình, vậy mà mình lại theo bản năng đề phòng đối phương? Chuyện gì thế này?

Rõ ràng lão không cảm nhận được bất cứ sự uy hiếp nào từ người Tu Thần, nhưng trong tiềm thức lại nhắc nhở bản thân phải phòng ngự.

"Hoàng đế của hoàng tộc Đại Hạ tên là Hạ Phục Ma?" Tu Thần nghiền ngẫm hỏi.

"Láo xược! Tục danh của bệ hạ là thứ mà ngươi có thể gọi được sao?" Dược lão nghe vậy lập tức nổi giận, khí thế toàn thân tăng vọt.

Tu Thần bật cười, đưa tay đập vào vai Dược lão.

Dược lão thấy Tu Thần ra tay, lập tức tấn công hắn.

Nhưng lão đột nhiên phát hiện ra, bản thân không thể động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tu Thần đập tay vào vai mình.

Cường giả siêu cấp!

Trong đầu Dược lão lập tức xuất hiện suy nghĩ đó.

Giờ phút này, sắc mặt lão trắng bệch, trán đổ mồ hôi lạnh, nhìn Tu Thần bằng ánh mắt hoảng sợ.

Chưởng quỹ ở bên cạnh thấy Tu Thần có thể vỗ được vào bả vai Dược lão, cũng phải tròn mắt vì sợ.

Một phàm nhân có thể chụp được vai Dược lão sao? Người phàm không có tu vi, bình thường chỉ cần nhìn thấy Dược lão là muốn quỳ sụp xuống rồi, ngay cả nhìn cũng không dám. Bây giờ Tu Thần không những nhìn, còn nói chuyện, mà nói chuyện rồi còn vỗ vai lão!

Hơn nữa chưởng quỹ còn thấy hình như Dược lão không hề có bất cứ phản ứng nào.

Người lợi hại như thế mà để cho một phàm nhân vỗ vai mình sao?

Chưởng quỹ ngây người, không biết đây là tình huống gì.

"Gọi hoàng đế của các ngươi tới đây tâm sự." Tu Thần cười nói.

"Ngươi nói cái gì?" Chưởng quỹ nghi ngờ tai mình nghe nhầm, kêu lên đầy sợ hãi.

Nhưng Dược lão lại không nói tiếng nào, giọt mồ hôi to bằng hạt đạo lăn từ trên trán xuống. Lão cảm thấy cả người mình như kiệt sức.

Sợ hãi!

Lão chưa bao giờ sợ hãi thế này!

Đối diện với một người bình thường, lão lại cảm thấy đối phương giống như một ngọn núi hùng vĩ mà cả đời mình cũng không vượt qua được, áp lực đèn nén đến mức lão không thở nổi, nói không nên lời.

"Thằng ranh! Ngươi muốn chết à?" Chưởng quỹ tức giận quát lên.

Tu Thần liếc mắt nhìn chưởng quỹ. Một giây sau khi ánh mắt hai người giao nhau, chưởng quỹ giống như rơi vào luyện ngục sâu thăm thẳm, cảm thấy không gian xung quanh mình sụp đổ từng mảng một, rồi biến thành một vực sâu khổng lồ. Còn linh hồn lão bị kéo vào trong vực sâu đó.

"Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?"

Cuối cùng Dược lão cũng có thể nói chuyện được, thở hổn hển từng hơi, hỏi Tu Thần với ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.

Tu Thần cười nói: "Ngươi không có tư cách biết điều đó. Ngoan, đi gọi hoàng đế của các ngươi tới đây. Ta cho các ngươi một khắc đồng hồ. Một khắc đồng hồ này là một khắc mà hoàng tộc Đại Hạ của các ngươi nhận được thể diện. Còn nếu không tới, thì hoàng tộc Đại Hạ sẽ không còn tồn tại nữa."

Tu Thần nói xong, lại vỗ bả vai Dược lão, tiếp đó quay người ngồi xuống ghế sau lưng.

Trên mặt Phương Nhuế Nhuế và Thượng Cung Cẩn lúc này đầy vẻ khó hiểu, hai người hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra.

Đã bảo đi rồi mà, vì sao thầy lại ở lại? Còn muốn gặp hoàng đế của bọn họ?

Dù muốn gặp, thì cũng không cần phải bảo người ta đi gọi mà?

Đừng nói là Tu Thần, ngay cả các nàng cũng chỉ cần nháy mắt đã có thể lôi tên hoàng đế nát kia ra rồi, tuyệt đối không cần đến thời gian ba hơi thở. Có lẽ Tu Thần chỉ cần một suy nghĩ trong đầu là tên hoàng đế kia đã xuất hiện trước mặt.

Nhưng Tu Thần lại bảo Dược lão đi mời hoàng đế tới, nước đi gì đây?

"Được! Được!"

Dược lão gật đầu, sau đó chạy như bay ra ngoài.

Lão không muốn ở lại đây một giây một phút nào. Chuyện này lão không thể nhúng tay vào, lão phai lập tức đi báo cáo cho tam hoàng tử, sau đó lại tính tiếp.

Còn việc Tu Thần bảo lão đi mời hoàng đế hoàng triều Đại Hạ, lão nào dám làm? Cũng không có tư cách đó, mọi chuyện cần phải đợi tam hoàng tử quyết định.

Sau khi Dược lão rời đi, cả người chưởng quỹ giống như bùn nhão ngồi bệt dưới đất, run lẩy bẩy, vô cùng hoảng sợ.

Tu Thần chẳng thèm để ý tới lão ta, chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi.

"Sao lại không đi? Có chuyện gì à?" Tu Viễn Quốc nghi hoặc nhìn con trai, hỏi.

Phương Nhuế Nhuế và Thượng Cung Cẩn còn hoang mang thì đương nhiên họ càng thêm khó hiểu.

Tu Thần nâng ấm trà lên rốt cho mình một chén, nhấp một ngụm rồi bật cười đáp: "Phát hiện ra một vài chuyện thú vị. Con xử lý xong rồi về, dù sao bây giờ cơm cũng chưa chín."

Tu Viễn Quốc và bà Tu liếc mắt nhìn nhau, hai người không hỏi nhiều, cũng ngồi xuống theo.

Tu Ninh thì càng vô tâm vô phế, trông thấy không phải đi cũng ngồi xuống. Đối với cô mà nói, dẫu trời có sập xuống cũng chẳng sao, dù sao cô cũng có một ông anh trâu bò như thế, trời sập xuống có khi cô còn đầy hưng phấn đừng ở bên cạnh xem trò vui.

Lúc này cô như đang hóng hớt chuyện mà thôi.

"Thầy ơi, sao vậu? Hoàng đế hoàng triều Đại Hạ có gì đặc biệt sao?" Thượng Cung Cẩn cũng ngồi xuống bên cạnh, nghi ngờ hỏi.

Chuyện có thể khiến Tu Thần cảm thấy thú vị, thì chắc chắn là chuyện rất lớn đối với các nàng.

Tu Thần mỉm cười: "Vừa rồi vô tình phát hiện ra. Đợi chút, lát nữa sẽ có trò hay để xem."

"Vâng."

Thượng Cung Cẩn không hỏi thêm nữa, Tu Thần bảo nàng đợi thì nàng đợi. Phương Nhuế Nhuế muốn thêm gì đó, nhưng bị Thượng Cung Cẩn liếc mắt ngăn lại.

Bên kia, Dược lão điên cuồng chạy về phía hoàng cung, tới phủ đệ của tam hoàng tử.

Lúc này tam hoàng tử đang thương nghị sách lược với các môn khác, bỗng nhiên nhướng mày nhìn ra ngoài cửa.

"Sao vậy?" Tam hoàng tử trông thấy dáng vẻ hớt hải của Dược lão, hoảng sợ vội vàng đi tới hỏi.

Dược lão được xem như sư phụ của hắn, tình cảm hai người vô cùng tốt.

Trong các môn khách cũng không thiếu cường giả, thấy vẻ mặt thất kinh của Dược lão thì cũng thầm hoang mang, đồng loạt nhìn sang.

"Có mấy người tới khách sạn Duyệt Lai! Rất mạnh! Vô cùng hùng mạnh! Người cầm đầu kia chỉ đích danh nói muốn gặp bệ hạ, chỉ trong một khắc đồng hồ! Nếu một khắc sau mà không thấy bệ hạ thì hắn nói hắn sẽ tiêu diệt hoàng triều Đại Hạ!" Dược lão run rẩy nói, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.

"Ngươi nói cái gì?"

Nghe Dược lão nói vậy, tất cả mọi người có mặt đều biến sắc.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch