"Ngươi nói nghiêm túc đấy?" Thiên Nguyên Tử trừng mắt nhìn Tu Thần.
Mặc dù trong lòng lão đã chuẩn bị tâm lý, dù sao giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên cũng không thể nào mang những chuyện này ra lừa gạt hai người họ, nhưng được nghe trực tiếp câu này từ chính miệng Tu Thần vẫn khiến lão khó mà tiếp nhận nổi.
Dựa vào cái gì chứ?
Lão sắp xếp lâu như vậy, vậy mà bây giờ ngay cả một Bắc Lý giới đều chưa chiếm được. Thiên giới vốn đã vào trong phạm vi khống chế của lão, nhưng vì sự xuất hiện của Tu Thần mà khiến mọi thứ đều đảo lộn.
Kế hoạch của lão vốn là vây chết Thiên Cương, chiếm lấy Thiên giới, nào ngờ quay đầu lại đã bị Tu Thần chiếm trước rồi.
Dễ dàng chiếm được một Thiên giới đang khởi động đại trận cấm chế bản nguyên, lặng yên không tiếng động, không để ai phát hiện ra, việc này phải đi đâu hỏi lý lẽ đây?
"Ta lừa lão lúc nào? Vốn định gửi cho lão một tấm thiếp mời, nói thế nào nàng ấy cũng là đồ tôn của lão, chẳng phải tổ sư như lão cũng phải chuẩn bị chút lễ vật à?" Tu Thần nhìn vẻ mặt khó coi của Thiên Nguyên Tử, tâm trạng vô cùng sảng khoái.
Hắn thích nhất được nhìn thấy vẻ mặt ăn quả đắng của Thiên Nguyên Tử, càng nhăn nhó càng vui.
"Ngươi đã lấy trộm Thiên giới của lão phu, giờ còn bảo lão phu mang lễ vật cho ngươi? Ngươi có thể sống giống một con người được không?" Thiên Nguyên Tử trừng mắt mắng Tu Thần.
Tu Thần trợn mắt, nhún vai nói: "Đều dựa vào bản lĩnh, bản thân lão không lấy được, lại còn không cho ta lấy? Ta mặc kệ, lão tự nghĩ lễ vật đi, đồ tôn của lão đã trở thành chúa tể mới rồi đấy. Đây chính là chúa tể mới đầu tiên từ sau Bắc Lý giới, vinh quang lớn như thế chẳng lẽ lão lại không mang chút thành ý đến à? Không thì ta sẽ khi sư diệt tổ cho lão biết tay."
Nghe Tu Thần nói thế, Thiên Nguyên Tử giận sôi gan, lần đầu tiên lão nghe thấy một người có thể nói rõ ràng rành mạch chuyện khi sư diệt tổ đến thế.
Đúng là kỳ ba trong kỳ ba!
"Ngươi đúng là đồ nhi giỏi của vi sư." Thiên Nguyên Tử nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chẳng phải cũng học từ lão sao? Lần này lão tới đây không phải vì giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên phái lão tới đấy chứ?" Tu Thần hỏi.
Sắc mặt Thiên Nguyên Tử chợt cứng lại, trán nổi gân xanh, cố nén xúc động cho hắn một đấm.
Lão biết mình không thể ra tay, bởi vì Tu Thần thật sự sẽ đánh trả, chủ yếu nhất là lão biết đang ở chỗ của Tu Thần, sẽ không ăn được đối phương.
"Giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên đã bố trí một huyết sát chi thân trong Phù Tiên giới, bị ngươi thanh trừng rồi phải không?" Thiên Nguyên Tử hỏi.
Từ phản ứng của giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên, lão nhìn ra được Tu Thần đã chọc cho hắn ta tức điên lên, nếu không phải thực lực hiện giờ chưa cho phép, thì có lẽ hắn ta sẽ trực tiếp phá Nguyên Giới Thiên đánh tới đây.
"Đây chính là Nguyên giới của ta, đương nhiên là không thể để người khác cắm rễ ở đây được." Tu Thần cươi fnois.
Thiên Nguyên Tử nhìn sâu vào Tu Thần, nói bằng ngữ điệu sâu xa: "Ngươi đúng là coi trời bằng vung, hiện giờ vi sư cũng không quản được ngươi nữa rồi. Thôi cũng tốt, đời này vi sư không dạy được ngươi cái gì, hiện giờ đi đến mức độ nào, vi sư cũng chẳng thể quản lý được."
"Ai bảo? Lão nhân gia ngài đã dạy ta một điều quan trọng nhất." Tu Thần hơi nhướng mày, nở nụ cười nghiền ngẫm.
"Ta dạy ngươi cái gì?" Thiên Nguyên Tử hỏi.
"Năm đó lúc ngài hiển thánh ở núi Thiên Tử, ngài đã nói với ta một câu." Tu Thần nói.
Thiên Nguyên Tử sửng sốt, lão nói nhiều lắm, trong chốc lát không nghĩ ra được là câu nào.
"Câu gì?"
"Cẩn thận mới thành đại nghiệp! Không cẩn thận thì nháy mắt thần hình câu diệt!" Tu Thần nói xong, tự mình không nén được bật cười ha hả.
Lần đầu tiên Thiên Nguyên Tử hiển thánh gặp lại Tu Thần, trước khi đi lão đã nói với Tu Thần chính câu này. Lúc đó quả thực đã khiến Tu Thần như sấm đánh bên tai, đầu váng mắt hoa.
Thiên Nguyên Tử đang uống trà lập tức phun ra.
Nghe câu nói này, lão lập tức nhớ lại hôm đó.
Lúc đầu lão sợ Tu Thần bị những người khác tiêu diệt, hơn nữa đó cũng là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời lão, không thể nào phân tâm ở lại Tử giới để ý Tu Thần được, nên muốn bảo hắn sống thận trọng đợi mình hoàn thành tu luyện.
Nào ai biết khi lão trở thành chúa tể chí tôn, thì Tu Thần đã trưởng thành đến mức mà ngay cả lão cũng không nhìn thấu.
"Tạo hóa trêu ngươi." Thiên Nguyên Tử cười khổ một tiếng.
Tu Thần nhìn dáng vẻ cảm khái của Thiên Nguyên Tử, không nhịn được cười: "Sao ngài lại lo lắng như vậy? Sao? Ta tiêu diệt huyết sát chi thân của giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên ở Phù Tiên giới, nên hắn ta bắt lão đến đây trút giận thay mình?"
"Không đến mức ấy, hắn ta cũng không có nhiều cách để uy hiếp được vi sư. Nhưng có một điều vi sư cần phải nhắc nhở ngươi." Thiên Nguyên Tử đột nhiên tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
Tu Thần sửng sốt, biết lão già đã nói đến việc nghiêm túc, tò mò hỏi: "Điều gì?"
"Sao giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên lại biết ngươi đã chiếm được Thiên giới?" Thiên Nguyên Tử hỏi.
Tu Thần nheo mắt, nói: "Ý lão là bên cạnh ta có kẻ phản đồ?"
"Không loại trừ khả năng này, nhìn từ mặt thời gian, ngươi cũng mới chiếm được Thiên giới chưa lâu. Vậy tại sao hắn ta lại biết nhanh như vậy?" Thiên Nguyên Tử cau mày hỏi.
Mục đích lão tới đây lần này chủ yếu là để nhắc Tu Thần chuyện này.
Căn cơ và thực lực của Tu Thần hiện nay thực sự là quá yếu so với các giới chủ đã có thành tựu và bắt đầu bố trí trận địa kia, hơn nữa hắn cũng không phải là tích điểm chuyển kiếp. Đến lúc tích điểm chuyển kiếp Cửu Nguyên Giới Thiên thực sự xuất thế, thì Tu Thần sẽ trở thành bàn đạp.
Lão có thể đấu trí đấu dũng với đồ đệ của mình, ai thắng ai thua đều được.
Nhưng lão không cho phép đồ đệ mình bại bởi tay người khác.
Phía sau cánh cửa đóng kín là hai người trong một nhà, ở trong đó đánh lộn thế nào cũng được, ai lợi hại hơn người ấy làm chủ nhà.
Nhưng nếu người ngoài muốn cướp lấy căn nhà này của họ, thì chắc chắn phải cùng nhau đối phó.
"Lúc trước Thiên Cương đã mở ra đại trận cấm chế bản nguyên ở Thiên giới, tất cả gian tế đều đã bị trục xuất ra khỏi. Lão cũng biết những người ở bên cạnh ta rồi, không thể tồn tại phản đồ và gian tế. Cho nên bây giờ chỉ còn lại một khả năng." Tu Thần vừa nói vừa nhìn Thiên Nguyên Tử với ánh mắt hứng thú.
Thiên Nguyên Tử sửng sốt, sắc mặt chợt cả kinh, đứng phắt dậy.
"Hắn đang gài bẫy ta?" Thiên Nguyên Tử nói với vẻ không sao tin nổi.
Tu Thần gật đầu: "Thiên giới bị ta chiếm mất sẽ không bị một ai biết được, điều này ta rõ ràng hơn bất cứ ai. Hắn ta đang lợi dụng quan hệ giữa ta và ngài để lừa ngài. Nếu ngài lập tức tới tìm ta, thì mục đích của hắn ta đã đạt được."
"Hắn muốn xác định quan hệ giữa ta và ngươi rốt cuộc đã đến mức độ nào?" Sắc mặt Thiên Nguyên Tử hết sức khó coi.
Tu Thần thở dài một tiếng, rót cho Thiên Nguyên Tử một chén trà, tiếp đó lại tự rót cho mình: "Lão già này, lão vẫn luôn sống rất thận trọng, nhưng lần này tâm thần vẫn bị hỗn loạn."
Thật ra trong lòng Tu Thần rất cảm động, bởi vì chuyện liên quan đến mình cho nên tâm tình của Thiên Nguyên Tử mới bị rối loạn, khiến mục đích của giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên thành công.
Sợ rằng lúc này bên kia đã biết chuyện lão đến đây tìm mình. Hắn ta cố ý khiến Thiên Nguyên Tử nghĩ rằng bên cạnh Tu Thần có gian tế, nếu Thiên Nguyên Tử đến tìm Tu Thần, thì chứng tỏ quan hệ giữa Thiên Nguyên Tử và Tu Thần có thể lợi dụng.
Chỉ cần lợi dụng được, thì giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên có thể nghĩ ra được biện pháp đối phó với Tu Thần.