Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 620: Lão tử tin thì lão tử làm cháu của ngươi!

Chương 620: Lão tử tin thì lão tử làm cháu của ngươi!




Thiên Nguyên Tử hơi cau mày, ánh mắt dao động không yên.

"Ý của ngươi là, hắn muốn đoán xem có thể dùng lão phu để ngăn ngươi hay không?" Thiên Nguyên Tử nhìn Tu Thần hỏi.

Tu Thần bật cười, nhấp một ngụm trà: "Không phải một trăm phần trăm, nhưng ít nhất cũng đến sáu bảy phần."

Thiên Nguyên Tử nhìn sâu vào Tu Thần, hỏi: "Ngươi khẳng định bên cạnh ngươi sẽ không có ai phản bội?"

Vãng Sinh Chuyển Hồn quả thực là một năng lực sinh linh biến thái.

Nhưng đây là đối với những người khác mà thôi, còn nếu kẻ địch là tích điểm chuyển kiếp thì thủ đoạn vô cùng khoa trương, nói không chừng ngay cả Vãng Sinh Chuyển Hồn cũng có thể lừa được.

Bản thân Thiên Nguyên Tử không làm được, nhưng với tu vi và thực lực của lão thì cũng không dám chắc là tích điểm chuyển kiếp có thể làm được không.

Dù sao lão cũng không phải là tích điểm, từ cổ chí kim chưa có sinh linh nào leo được đến tích điểm, nên không ai biết năng lực của tích điểm rốt cuộc có bao nhiêu.

"Lão già này, luận về thận trọng thì có lẽ ta không sánh bằng lão, nhưng luận về việc thu đồ đệ thì lão kém hơn ta nhiều lắm." Tu Thần lắc đầu mỉm cười.

Thiên Nguyên Tử nghe Tu Thần nói vậy, khóe miệng lập tức co rút.

Thằng ranh này không châm chọc mình một câu thì cả người khó chịu hay sao ấy?

"Trước kia lão phu muốn cho hai người bọn chúng cơ hội, muốn kiểm chứng xem thiên tính của con người liệu có thay đổi được không. Chẳng phải ngươi và các sư huynh sư tỷ khác cũng rất hiếu thuận đấy thôi? Vì sao ngươi cứ luôn lôi hai tên Thanh Viêm và Lệ Vô Hối ra nói chuyện vậy?" Thiên Nguyên Tử hung hăng nhìn Tu Thần, hỏi.

Đây không phải lần đầu tiên tên này lôi chuyện này ra để chế giễu lão, thật sự khiến lão mỗi lần nghe xong lại bị tăng xông, cảm thấy hắn muốn đem chuyện này ra đay nghiến mình cả đời.

Tu Thần bật cười ha hả, rót cho Thiên Nguyên Tử chén trà: "Ngài nói vậy thì không đúng rồi, ngài nhìn tứ đồ đệ Sở Nguyệt của ta kìa. Nàng ấy là linh hồn ác oán chuyển kiếp, do ác oán của Nguyên giới hội tụ mà thành, chẳng phải bây giờ vẫn vô cùng hiếu thuận với ta sao? Vẫn là do phương pháp của lão không đúng."

Thiên Nguyên Tử suýt chút nữa không nhịn được cầm chén trà đập Tu Thần.

"Ý ngươi là gì? Ác oán chi khí của nàng ta bị ngươi thanh lọc sạch sẽ rồi!" Thiên Nguyên Tử càng nói càng tức.

"Vậy thì lão cũng có thể thanh lọc Thanh Viêm và Lệ Vô Hối mà. Lão vẫn không làm nên ta cho rằng lão không nghĩ ra." Tu Thần nhún vai, nói với vẻ mặt vô tội.

Thiên Nguyên Tử nhìn chằm chằm Tu Thần, hung dữ mắng: "Thằng ranh con, bây giờ có bản lĩnh rồi đúng không? Mở mồm ra là cãi lão phu."

Tu Thần nhếch miệng cười: "Nói thật, ta vẫn muốn đánh nhau với lão một trận, hay là chúng ta làm ván đi."

"Không đánh." Thiên Nguyên Tử từ chối thẳng thừng.

Lão và Tu Thần chắc chắn sẽ có một trận chiến, nhưng không phải là thời điểm này.

Tu Thần tỏ vẻ tiếc nuối.

Thực ra, từ lúc hắn xuyên không đến đây vẫn chưa có một trận đánh ra trò nào, ba năm ở trên núi Thiên Tử với lão già về cơ bản toàn đóng vai người đứng đằng sao lão hô "giỏi quá", ngay cả gà Xích Viêm hắn cũng đã đụng đến bao giờ đâu.

Về sau lão già bỏ đi, hệ thống của hắn thức tỉnh, từ đó một đường giết người trong chớp mắt, dù có chiến đấu cũng là do hắn cụ thể hóa tưởng tượng ra đời thật, bản thân hắn chưa từng ra tay lần nào.

Không phải vì điều gì khác, chỉ vì hắn bây giờ là một người không có tu vi.

Thực ra hắn có thể cải tạo bản thân, nháy mắt trở thành chúa tể.

Nhưng điều đó có ý nghĩa ư?

Không có.

Một chút ý nghĩa cũng không.

Châm ngôn của cuộc đời hắn chính là thận trọng, nếu để mình có tu vi, lỡ đâu hứng lên bước ra khỏi Lĩnh Vực Vô Địch thì sao? Mà ra khỏi Lĩnh Vực Vô Địch thì khả năng cao là sẽ chét.

Dù là xác suất một phần tỷ tỷ cũng vẫn có thể xảy ra, cho nên Tu Thần tuyệt đối ngăn chặn các sự kiện có xác suất.

Làm thế nào ngăn chặn?

Đó chính là vĩnh viễn không bước ra khỏi Lĩnh Vực Vô Địch của mình!

Nếu có việc thì hắn sai phân thân đi làm, không có bất cứ ký ức gì, dù là giới chủ Nguyên Giới Thiên khác cũng không thể tra ra được bất cứ tin tức thật là về Tu Thần.

Lĩnh Vực Vô Địch là chỗ dựa duy nhất của hắn, hắn nhất định phải nắm chắt lấy chiếc phao này.

Lại nói, một Nguyên giới hắn còn chẳng có tâm tư đi dạo, thêm mấy Nguyên giới hay bớt mấy Nguyên giới cũng chẳng khác nhau là bao. Hắn chỉ thích ngồi bên Thiên Trì Viên Bàn uống trà giả ngầu thôi, thỉnh thoảng chạy quanh Lĩnh Vực Vô Địch của mình giả vờ giả vịt chút là được rồi.

"Ngươi đã sắp đặt cấm chế gì ở Phù Tiên giới đúng không? Có thể đối phó được với giới chủ Nguyên Giới Thiên không?" Thiên Nguyên Tử nhỏ giọng hỏi.

Đến giờ lão vẫn không biết rốt cuộc chỗ dựa của Tu Thần là gì, ngược lại thấy tên đồ đệ của mình lúc nào cũng bày ra thần thái nắm chắc hết thảy, vô cùng tự tin, khiến sư phụ như lão thật là mất mặt.

Mặc dù Thiên Nguyên Tử là chúa tể chí tôn, nếu một đấu một thì trong chín đại Nguyên giới đã không còn ai là đối thủ của lão.

Nhưng lão vẫn phải chú ý cẩn thận khi đi lại, bởi vì một khi bị kéo xuống thần đàn thì cả đời không ngóc lên được.

Nhưng Tu Thần thì khác, ngông cuồng thế nào, giả ngầu ra sao, đường đi nước bước những gì, hắn đều nắm rõ, đụng tới ai cũng không sợ. Lúc đầu hắn gặp Vô Thần, lập tức chọc giận, tiếp đó đụng phải chúa tể cũng vả mặt người ta, bây giờ gặp giới chủ Nguyên Giới Thiên vẫn chọc người ta phát điên lên.

Hắn gây sự với người ta không giới hạn, ai tới cũng vậy.

Thiên Nguyên Tử hết sức hiếu kỳ, thằng ranh này rốt cuộc lấy tự tin ở đâu ra?

Không có ai thực sự là vô địch cả, dù là tích điểm chuyển kiếp cũng vậy, họ sẽ bị thay thế đào thải, giống như Mục Ngưng Sương vậy. Huống hồ Thiên Nguyên Tử cảm thấy Tu Thần không phải là tích điểm chuyển kiếp.

"Đương nhiên, không thì làm sao ta dám phách lối như thế? Pháp trận cấm chế này của ta có thể là lợi hại đối với ta và lão, nhưng mấy giới chủ tới đây thì khó nói lắm. Nhưng nếu họ đến từng người một thì tới bao nhiêu ta thịt bấy nhiêu." Tu Thần cố ý nở nụ cười thần bí.

Thiên Nguyên Tử liếc hắn một cái.

"Lão tử tin thì lão tử làm cháu của ngươi."

Tin ai cũng đừng tin Tu Thần, đạo lý này ngay từ thời ở núi Thiên Tử lão đã được cảm nhận sâu sắc rồi.

Ba năm trên núi Thiên Tử, Tu Thần không tu luyện được, Thiên Nguyên Tử cũng chỉ có tu vi Luyện Thể cảnh, họ sinh tồn thế nào?

Ăn rau quả dại, và đánh gà Xích Viêm.

Mỗi lần Thiên Nguyên Tử bảo Tu Thần đi bắt gà Xích Viêm, đều bị thằng nhóc này lừa hoặc là chơi ăn gian, cuối cùng vẫn là lão mặt mũi hằm hằm đi bắt gà.

Có một lần thật sự bị tên đồ đệ này gài nhiều lần quá, lại không nhẫn tâm đập cho hắn một trận, Thiên Nguyên Tử bị gà Xích Viêm mổ rụng mất nửa bên lông mày, nỗi ấm ức chợt tràn ngập xông lên đầu, thế là khóc òa lên...

Còn lớn tiếng khóc hu hu.

Tu Thần bị dọa ngây cả người, trông thấy lão già khóc đáng thương quá nên vội vàng an ủi.

Tu Thần chỉ cho rằng Thiên Nguyên Tử rất để ý đến lông mày của mình, đến bây giờ cũng không biết rằng lúc ấy thực ra là trong lòng Thiên Nguyên Tử khổ sở vì bị hắn gài bẫy nhiều lần...

Nhớ tới những ngày tháng trên núi Thiên Tử trước kia, Thiên Nguyên Tử chợt nở nụ cười.

Tu Thần trông thấy nụ cười có phần hoài niệm của Thiên Nguyên Tử, lập tức sửng sốt.

"Sao bỗng nhiên cười ngọt ngào thế?" Tu Thần hỏi.

Nụ cười của Thiên Nguyên Tử lập tức cứng lại, hai chữ "ngọt ngào" khiến toàn thân lão nổi da gà.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch