Tu Thần trông thấy nụ cười của Thiên Nguyên Tử cứng đờ lại, không nhịn được bật cười: "Chẳng lẽ thực sự nhớ ra chuyện gì ngọt ngào sao? Hay là muốn có sư nương?"
"Cút đi!"
Thiên Nguyên Tử mắng to một tiếng, chỉ thiếu điều cầm chén trà ném Tu Thần.
Trông thấy Thiên Nguyên Tử nổi giận, Tu Thần cười càng thêm vui vẻ.
Lão già này trước kia lừa hắn tọa hóa, khiến hắn vô cùng thê thảm, buổi tối còn len lén chảy nước mắt vì lão.
Lão thì hay rồi, ở bên ngoài trâu bò ầm ầm, gặp được cơ duyên tạo hóa, trở thành chúa tể chí tôn.
"Nói thật, từ bao giờ lão bắt đầu lợi hại lên vậy?" Tu Thần hỏi.
Thời điểm hắn còn đi chiếm đoạt một Thiên Nguyên Đại lục nho nhỏ, Thiên Nguyên Tử còn chưa lợi hại thế này, vẫn bị người ta đuổi tận giết tuyệt. Đến khi hắn đánh Nguyên giới, lão mới trở thành chúa tể chí tôn, tốc độ phát triển này của Thiên Nguyên Tử cũng không hề chậm như Tu Thần.
Nghe Tu Thần tra hỏi, Thiên Nguyên Tử nhấp ngụm trà, thở dài nói: "Con người sống có đôi khi phải tin vào số mệnh, thời điểm hiển thánh ở núi Thiên Tử, lão phu quả thực vẫn là một con chuột trốn chui trốn nhủi, nhưng sau lần hiển thánh gặp ngươi thì đã thay đổi. Lão phu cũng hơn mười vạn tuổi rồi, nhưng trước đây đều là sống uổng, còn không bằng một hai trăm năm nay."
Ý của Thiên Nguyên Tử là từ thời điểm lão nổi lên thành chúa tể chí tôn cho tới giờ, thời gian chưa đến hai trăm năm!
Tốc độ này cũng khá thỏa đáng đối với hình tượng nhân vật chính!
Tu Thần nhướng mày, kinh ngạc nói: "Vậy cũng khá là trâu bò đấy, nếu lão ở trong tiểu thuyết thì chính là nhân vật chính rồi. Con người của sự may mắn, về sau sẽ là sự tồn tại đệ nhất thiên hạ."
Thiên Nguyên Tử cười lạnh một tiếng, nhìn Tu Thần bằng vẻ kinh bỉ: "Cảm ơn ngươi đã coi trọng, so với ngươi, lão phu chỉ là cặn bã thôi. Ngươi dựa vào chính mình, còn lão phu dựa vào người khác."
Tu Thần cười cười, không tiếp lời, rót thêm cho Thiên Nguyên Tử nửa chén trà.
Tu vi của Thiên Nguyên Tử là do cướp của người khác, điều này trong lòng Tu Thần cũng hiểu.
Dù sao người đầu tiên sử dụng chuyển hồn giới chính là Thiên Nguyên Tử.
Chỉ có điều hắn không biết, Thiên Nguyên Tử hiện có tu vi cấp bậc chúa tể chí tôn, vậy thì người chuyển tu vi qua chuyển hồn giới cho lão cũng chính là chúa tể chí tôn?
Từ bao giờ chín đại Nguyên giới tồn tại chúa tể chí tôn?
Ít nhất là Tu Thần chưa từng nghe nói đến.
Hẳn là liên quan đến Bắc Lý giới, nhưng bây giờ Tu Thần chưa hỏi được.
Hắn và lão già rất ăn ý, lão không hỏi vì sao hắn lại trưởng thành nhanh chóng và hùng mạnh như vậy, Tu Thần cũng sẽ không hỏi làm sao lão già bỗng nhiên lại trở thành chúa tể chí tôn.
"Tức là bây giờ hình dáng của lão cũng thay đổi rồi phải không?" Tu Thần hỏi.
Chuyển hồn giới chuyển linh hồn, thì đương nhiên bản thể nguyên trạng cũng đã thay đổi. Vậy mà hình dáng của Thiên Nguyên Tử vẫn giống hệt lúc trước, cho nên Tu Thần biết chắc chắn hình dáng này là do lão già biến ra.
Thiên Nguyên Tử nhìn sâu vào mắt Tu Thần, nói: "Xem ra ngươi cũng biết rất nhiều về chuyển hồn giới nhỉ?"
"Ta cũng có đấy." Tu Thần vừa nói vừa lấy chuyển hồn giới ra.
Thiên Nguyên Tử nhìn chuyển hồn giới trong tay Tu Thần, ánh mắt lộ vẻ phức tạp, thì thầm: "Thứ này, quá đen tối."
Tu Thần sửng sốt, từ "đen tối" này trước đây Tu Thần dùng để nói về gà Xích Viêm, không ngờ bây giờ lão già vẫn còn nhớ.
"Đen tối hơn cả gà Xích Viêm?" Tu Thần hỏi.
Thiên Nguyên Tử nhướng mày, bỗng nhiên bật cười, lắc đầu: "Không đến mức ấy, so với gà Xích Viêm thì vẫn kém hơn chút."
Hai sư đồ liếc nhìn nhau sau đó cùng bật cười ha hả.
Trong đầu hai người lại hiện lên hình ảnh những thăm tháng ở núi Thiên Tử.
Đối với Tu Thần và Thiên Nguyên Tử mà nói, ba năm trên núi Thiên Tử kia là những tháng ngày vui sướng nhất trong cuộc đời.
Bất kể là Tu Thần hay Thiên Nguyên Tử, thời điểm họ một mình ngẩn người suy nghĩ, đều sẽ nghĩ về thời gian ở núi Thiên Tử, tiếp đó khóe miệng không tự chủ được nở nụ cười.
"Thực ra cứ ở mãi trên núi Thiên Tử cũng rất tốt." Thiên Nguyên Tử ngẩng đầu nhìn đám mây chậm rãi trôi trên bầu trời, giọng nói hơi xúc động.
Tu Thần mỉm cười, gật đầu: "Rất tốt."
"Nhưng vẫn có một điều không tốt."
"Điều gì?" Thiên Nguyên Tử hỏi.
"Cứ ở mãi trên ấy, không lấy được vợ." Tu Thần nói.
Khóe miệng Thiên Nguyên Tử lập tức co giật, lão mắng: "Bây giờ ngươi lấy vợ đi. Toàn bộ Nguyên giới này đều là của ngươi, mỹ nữ nào mà không có? Vậy mà vẫn còn độc thân! Hơn nữa ta thấy Mục Ngưng Sương kia cũng không tệ, bất kể là dung mạo hay khí chất đều rất tốt, hơn nữa người ta còn là tích điểm chuyển kiếp của một Nguyên Giới Thiên, thân phận và địa vị đều xứng với ngươi."
Chính Thiên Nguyên Tử là người đã nói thân phận của Mục Ngưng Sương cho Tu Thần biết.
Chỉ có điều không nói trực tiếp, mà dùng bí thuật.
Rất nhiều thứ không thể nói rõ, đương nhiên bây giờ thì có thể nói ra rồi, bởi vì giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên đã biết.
Tu Thần im lặng.
Lúc trước sau khi biết thân phận của Mục Ngưng Sương, hắn cũng vô cùng kinh ngạc, thậm chí điều đó còn trở thành điều kinh ngạc nhất trong cuộc đời hắn.
Cho tới giờ hắn vẫn không nghĩ ra Mục Ngưng Sương rốt cuộc có thân phận thế nào, tại sao lại bị Ma thần chín mắt giam ở hư vô luyện ngục, một cơ thể của người bình thường, không có tu vi, vì sao lại không chết. Mãi đến khi Thiên Nguyên Tử nói cho hắn biết đáp án, hắn mới thông suốt mọi chuyện.
Kinh ngạc, nhưng đồng thời hắn cũng đồng cảm và đau lòng.
Rất nhiều lần Tu Thần muốn nói thân phận thật của Mục Ngưng Sương cho nàng biết, nhưng nhìn nàng bây giờ vui vẻ thế kia, hắn lại không mở miệng được,
Mục Ngưng Sương đã nhiều lần bày tỏ với Tu Thần rằng nàng chỉ muốn làm người bình thường, ở bên cạnh Tu Thần là tốt rồi. Nếu hắn nói cho nàng biết thân phận thật, có phải sẽ ép nàng bước lên con đường mà nàng không muốn không?
Việc này khiến Tu Thần rất rầu rĩ.
"Ngươi vẫn chưa nói cho nàng ấy biết?" Thiên Nguyên Tử trông thấy vẻ mặt của Tu Thần là biết hắn đang nghĩ gì.
Tu Thần cười, lắc đầu đáp: "Nàng chỉ muốn làm người bình thường."
"Nhưng nàng không phải là người bình thường, thân thể của tích điểm chuyển kiếp không thể chết được. Cho nên giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên mới phải giam nàng trong Cửu Nguyên Giới Thiên. Bây giờ ngươi cứu nàng, giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên kia chắc chắn sẽ đẩy mạnh tấn công ngươi, bởi vì hắn ta không muốn thấy Mục Ngưng Sương quay trở lại Nhất Nguyên Giới Thiên ." Thiên Nguyên Tử nói với vẻ nghiêm túc.
Tu Thần không trả lời, chỉ uống một hớp trà.
Thiên Nguyên Tử nhìn hắn im lặng, thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Gần đây phép tắc tích điểm có chút dao động, chắc là ý chí tích điểm thật sự sắp chuyển kiếp thành người rồi."
Tu Thần liếc nhìn Thiên Nguyên Tử bằng ánh mắt phức tạp.
"Ngươi chỉ là một tấm khiên đỡ đạn được đẩy ra trước khi ý chí tích điểm chuyển kiếp mà thôi. Đợi đến khi tích điểm chuyển kiếp thật sự hạ phàm trưởng thành, thì sẽ không còn cục diện như hiện nay nữa." Thiên Nguyên Tử lại thở dài thườn thượt.
"Thuận theo tự nhiên." Tu Thần cười nhạt.
Thiên Nguyên Tử nhìn Tu Thần, ánh mắt hơi mang vẻ thương cảm, khẽ nói: "Ngươi không đấu lại tích điểm chuyển kiếp thật sự đâu, chắc chắn không đấu lại."
"Vậy thì sao?" Tu Thần hỏi.
Thiên Nguyên Tử đanh mặt lại: "Trước khi tích điểm chuyển kiếp hạ phàm, ngươi dẫn theo Mục Ngưng Sương quay lại Nhất Nguyên Giới Thiên ! Bắt đầu từ nơi đó!"