Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 624: Hóa ra các ngươi đều chuẩn bị! Chỉ có ta là không có?

Chương 624: Hóa ra các ngươi đều chuẩn bị! Chỉ có ta là không có?




"Chuyện xưa như sương khói."

Tu Thần cùng Thiên Nguyên Tử ngồi xuống chỗ cửa núi, nhìn sóng biếc lăn tăn trong linh hồ, vô cùng cảm khái.

"Chúa tể chín đại Nguyên giới gần đây đều rất yên tĩnh, lão phu cảm thấy chắc hẳn bọn họ bắt đầu ra tay rồi." Thiên Nguyên Tử nói.

Tu Thần nhặt một cục đá ném vào trong hồ.

"Mọi người bình an vô sự cũng lâu rồi, chắc là bắt đầu tiến hành rồi."

Từ lần các đại chúa tể liên thủ lại phong tỏa Bắc Lý giới, sau đó Thiên Cương bị Tu Thần ép quay về Thiên giới mở đại trận cấm chế bản nguyên, thì các chúa tể đều làm giống như đã nói lúc trước, án binh bất động.

Chỉ có một mình Qua Thiên là giở trò, lợi dụng cha mẹ Tu Thần muốn đối phó với hắn. Nhưng sau khi Tu Thần cứu được cha mẹ và em gái khỏi tay Qua Thiên thì lão ta cũng mất tăm.

Đột nhiên trở nên hòa bình.

Thiên Nguyên Tử liếc mắt nhìn Tu Thần, hỏi: "Bây giờ Thiên giới đã bị ngươi âm thầm chiếm lấy, ngươi định lợi dụng thế nào để đối phó với các chúa tể khác?"

"Đương nhiên việc này không thể nói với lão, lão cũng là kẻ địch mà." Tu Thần cười nói.

Thiên Nguyên Tử lườm hắn một cái, lão đoán ngay là Tu Thần sẽ trả lời như thế.

Nhưng dù đoán được, câu nói của Tu Thần vẫn khiến lão tăng xông.

Thiên Nguyên Tử thở dài một tiếng, chậm rãi đứng dậy duỗi lưng, nói: "Cũng chỉ có hôm nay sư đồ ta có thể thả lỏng một chút. Sau này sẽ không có cuộc sống giống vậy nữa."

Đối với Thiên Nguyên Tử mà nói, thời gian ở chung với Tu Thần vẫn là thoải mái nhất, cả người đều được thả lỏng, mặc dù đôi khi tức đến hộc máu, nhưng đó cũng là một niềm hạnh phúc.

Thế giới này người có thể chọc tức lão ngoại trừ Tu Thần ra thì cũng chẳng có ai cả, nếu có thì lão cũng giết rồi.

Đương nhiên, do Tu Thần lợi hại hơn lão nên lão cũng không thể giết được, nhưng điều đó không có nghĩa là về sau lão vẫn không giết được.

Tính tình có thù tất báo này Tu Thần thừa hưởng toàn tập từ Thiên Nguyên Tử.

Tu Thần mỉm cười, con ngươi sâu thẳm nhìn về phương xa: "Về sau sẽ còn cơ hội, đợi sau khi ta chiếm được chín đại Nguyên giới."

Thiên Nguyên Tử nhìn Tu Thần, vẻ mặt hơi phức tạp, thở dài nói: "Vậy vi sư chờ đến ngày đó."

"Thầy, sư công, bắt đầu rồi."

Lúc này, Phương Nhuế Nhuế chạy xuống, hưng phấn nói với hai người

"Được, đi thôi." Tu Thần gật đầu.

Ba người trong nháy mắt đã quay về miếu Thiên Thần.

Tất cả mọi người đã vào chỗ, đợi Tu Thần và Thiên Nguyên Tử quay về.

Lần này không giống các lần khác, họ không ăn cơm bên ngoài, mà ăn trong phòng.

Trong cung điện của Kinh Như Tuyết.

Cung điện được trang hoàng lộng lẫy, không biết còn tưởng là nàng sắp kết hôn.

Hôm nay Kinh Như Tuyết cũng ăn vận rất xinh đẹp động lòng người, trường bào lưu ly màu đỏ, điểm sao sáng như ẩn như hiện, gương mặt tinh xảo gần như hoàn mỹ, đôi mắt long lanh rạng ngời tỏa ra sự kiêu ngạo, khí chất tuyệt trần, khác hẳn so với những người bên cạnh.

Khí chất chúa tể so với những người tu vi nửa chúa tể vẫn có sự chênh lệch rất lớn, chỉ cần nhìn là có thể phân biệt được.

Mục Ngưng Sương hôm nay cũng mặc váy dài màu đỏ, đứng bên cạnh Kinh Như Tuyết, kéo trường bào lưu ly của Kinh Như Tuyết trải rộng ra, nàng trang điểm nhạt, nụ cười luôn nở trên mặt, nhìn rất thân thiện, khiến người khác nhìn vào cảm thấy thoải mái trong lòng, nghiễm nhiên có dáng vẻ của bậc bề trên.

Hai bên Kinh Như Tuyết bày hai dãy bàn vuông, phía trên bày toàn cao lương mỹ vị, trên cùng bày một chiếc bàn chủ vị, là chỗ của Tu Thần.

Hai bên ghế chủ vị còn có mấy chiếc ghế, bên trái là Thiên Nguyên Tử, bên phải là cha mẹ và em gái của hắn.

"Thầy, sư công, mời ngồi."

Kinh Như Tuyết thấy Tu Thần và Thiên Nguyên Tử đến, vội vàng tiến tới đón.

Tu Thần nhìn Kinh Như Tuyết, mỉm cười gật đầu: "Theo lý mà nói, ngươi thăng chức tân chúa tể, vi sư phải chuẩn bị cho ngươi một món quà lớn. Nhưng thấy ngươi không thiếu cái gì nên thôi, về sau muốn gì cứ nói là được."

"Đa tạ thầy." Kinh Như Tuyết vui vẻ nói.

Thiên Nguyên Tử ở bên cạnh khóe miệng hơi run rẩy.

Đây mà là tiếng người à?

Cái gì gọi là không thiếu gì? Nên thôi?

Có chút ý tứ cũng được mà?

Hơn nữa sao cứ nói chuyện này ở bên cạnh mình, ép mình tặng lễ vật hay sao?

Thực ra Thiên Nguyên Tử nghĩ xấu cho Tu Thần rồi, hắn thực sự không biết tặng gì, bình thường đám người này muốn gì đều trực tiếp nói với hắn, hắn không nói hai lời lập tức cho ngay, có cầu tất ứng, mấy thứ thiên tài linh bảo đối với người khác chính là đồ quý cầu cũng không được, nhưng trong miếu Thiên Thần chỉ là đồ chơi.

Ngươi muốn lợi hại hơn, chỉ cần vài phút là Tu Thần tăng cấp cho ngươi.

Cho nên người trong miếu Thiên Thần vô dục vô cầu, nếu nói đến mong muốn thì chính là giống Kinh Như Tuyết, muốn bản thân có thể giúp đỡ được Tu Thần.

Còn vật chất thì người miếu Thiên Thần hoàn toàn không cần, bây giờ chỉ mưu cầu về linh hồn.

Thiên Nguyên Tử liếc Tu Thần một cái, tiếp đó tay phải bắt vào hư không, rồi cười nói với Kinh Như Tuyết: "Hám Thiên Thần châm này chính là pháp khí quỷ dị nhất chín đại Nguyên giới, có thể biến lớn nhỏ gần xa như ý, chuyển động theo suy nghĩ. Chính là vật nối liền giữa núi Thiên Lang và Giới Thiên. Cả chín đại Nguyên giới chỉ có duy nhất một món, sư công tặng cho ngươi, chúc ngươi thăng chức tân chúa tể."

Thiên Nguyên Tử vừa nói vừa đưa chiếc châm màu vàng nhỏ bằng sợi tóc cho Kinh Như Tuyết.

"Đa tạ sư công." Kinh Như Tuyết vội dùng hai tay nhận lấy, cảm kích nói.

Tu Thần liếc mắt nhìn, không nhịn được cười.

Thứ này đối với hắn thì chẳng là gì, nhưng đối với chúa tể mà nói thì vẫn rất hữu ích, có thể tăng cường sự trao đổi giữa chúa tể và Giới Thiên, có ích cho việc tu luyện.

Món quà này quả thực rất quý giá, sợ là lúc trước Thiên Nguyên Tử vẫn để mình sử dụng, giờ lấy ra tặng đủ để thấy được lão rất yêu quý Kinh Như Tuyết, và cũng rất công nhận miếu Thiên Thần.

Bảo bối đương nhiên là muốn truyền lại cho người của mình.

Trong mắt Thiên Nguyên Tử, người của miếu Thiên Thần chính là người mình.

Chỉ có điều vì vấn đề thời cuộc, nên bây giờ vẫn là quan hệ đối địch mà thôi. Nhưng một ngày nào đó lão và Tu Thần sẽ kết hợp làm một, không phải Tu Thần gia nhập vào phe lão thì là bản thân lão gia nhập vào phe Tu Thần, kết quả còn phải dựa vào trận chiến cuối cùng giữa hai người.

"Như Tuyết à, chúng ta không có quà gì tốt để tặng, chỉ có một chiếc Long Quốc kết tự mình bện, nếu cháu không chê thì đeo bên người, bên trong đó có lời chúc phúc chân thành nhất của ba người chúng ta." Mẹ của Tu Thần lấy ra một chiếc Long Quốc kết màu đỏ đi về phía Kinh Như Tuyết, vẻ mặt hơi xấu hổ.

Họ đến từ Địa Cầu, bản thân không có năng lực thần thông gì, chỉ là người bình thường, hơn nữa tới vội vàng cũng không mang theo gì, chỉ có thể tự mình làm ra.

Coi như đồ đệ của con trai mình bây giờ công thành danh toại, nên chắc chắn phải tặng một món quà.

"Cảm ơn bà." Kinh Như Tuyết vui vẻ nhận lấy Long Quốc kết, cẩn thận đeo lên người,

Sau đó những người khác trong miếu Thiên Thần đều nhao nhao lấy quà mình chuẩn bị ra tặng cho Kinh Như Tuyết. Vẫn câu nói đó, quà không ở quý giá, ngược lại Kinh Như Tuyết cũng không thiếu cái gì, chủ yếu nhất vẫn là tấm lòng.

Nhìn từng người tặng quà cho Kinh Như Tuyết, Tu Thần hơi mất bình tĩnh.

Hóa ra các ngươi đều chuẩn bị? Chỉ có mình ta là không có?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch