Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 625: Đam mê này của ngươi, không được, không được!

Chương 625: Đam mê này của ngươi, không được, không được!




Thần Vũ giới, Qua Thiên đang ngồi trên ghế chủ vị, Hạo Thiên đứng phía dưới, sắc mặt rất khó coi.

Kể từ khi Tu Thần cứu cha mẹ khỏi tay Qua Thiên, lão ta vẫn chưa có hành động nào khác.

Hiện giờ bỗng nhiên cho gọi Hạo Thiên, khiến hắn hơi sợ hãi.

Trong tình hình bình thường, Qua Thiên sẽ không chủ động cho gọi Hạo Thiên, trừ phi có danh sách nhóm người mang hệ thống mới xuất hiện thì Qua Thiên mới bảo hắn qua kiểm tra một chút.

"Tình hình Thiên giới hiện giờ thế nào?" Qua Thiên hỏi.

Hạo Thiên lắc đầu đáp: "Vẫn không rõ ràng lắm, gần đây chín đại Nguyên giới đều khá yên ổn, không phát hiện ra tình huống gì bất thường."

"Tu Thần cũng im hơi lặng tiếng."

"Không có tin tức gì." Hạo Thiên khổ sở trong lòng.

Tu Thần mai danh ẩn tích không phải là chuyện rất bình thường sao?

Người ta đã cứu cha mẹ và em gái về, thì chắc chắn phải chiêu đãi một phen, người nhà đoàn thụ, trong thời gian này không có hiện tượng gì không phải là nhân chi thường tình sao?

Thực ra trong lòng Hạo Thiên cũng thầm trạch móc Qua Thiên, nếu không phải lão ta muốn lợi dụng cha mẹ và em gái của Tu Thần để đối phó với hắn, thì giờ họ đã không thể bên cạnh Tu Thần rồi.

Chỉ cần cha mẹ và em gái của Tu Thần vẫn còn trong phạm vi Thần Vũ giới thì Nguyên giới của họ thực ra sẽ được coi là an toàn, Tu Thần không dám làm gì bọn họ, vì sợ động đến người thân.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, Tu Thần không còn gì ràng buộc ở Thần Vũ giới, hắn bóp nát Thần Vũ giới cũng chẳng cần chớp mắt một cái.

Qua Thiên nheo mắt, để lộ vẻ mặt suy tư sâu xa.

"Trong khoảng thời gian gần đây, phép tắc tích điểm có chút dao động, nếu bản tọa không đoán sau thì ý chí tích điểm sắp chuyển kiếp rồi." Qua Thiên chậm rãi nói.

Hạo Thiên chợt biến sắc, vội vàng hỏi: "Tu Thần và tích điểm chuyển kiếp có liên quan đến nhau sao?"

"Trước kia thì không rõ, nhưng xét từ những việc gần đây, hắn hẳn là người mở đường cho tích điểm, để thu hút sự chú ý của đám chúa tể chúng ta, nói trắng ra chính là bia đỡ đạn." Qua Thiên cười lạnh nói.

Rất nhiều chuyện lúc đầu họ chưa nghĩ ra, nhưng theo thời gian trôi qua và sự dao động của phép tắc tích điểm, họ dần dần nghĩ thông suốt.

Lúc đầu mọi người đều không biết Tu Thần là thứ quỷ quái gì, từ đâu tới.

Nhưng bây giờ rất nhiều người đều tin chắc rằng tên khốn đó sở dĩ kiêu ngạo như vậy là để thu hút sự chú ý của mọi người, để ý chí tích điểm thực sự chuyển kiếp được an toàn, tiếp đó trương thành.

"Bia đỡ đạn? Vậy đạn này, có phải là..." Hạo Thiên nói được một nửa bèn dừng lại, không dám nói tiếp nữa.

Qua Thiên liếc mắt nhìn hắn, cười nhạo một tiếng: "Ý ngươi là rốt cuộc đạn của Tu Thần có thể chĩa vào mình hay không à?"

Hạo Thiên cười ngượng ngùng, khẽ gật đầu.

Qua Thiên nhìn cửa đại điện trước mặt, nói với vẻ hứng thú: "Kẻ phản bội tuyệt thế như Tu Thần, sao mà cam tâm làm đầy tớ cho người khác chứ?"

Ánh mắt Hạo Thiên sáng lên, hơi mỉm cười nói: "Thuộc hạ hiểu rồi, đại nhân bây giờ muốn chờ tích điểm chuyển kiếp xuất hiện, sau đó để hai người họ nội đấu?"

Qua Thiên bật cười, đứng dậy nói: "Muốn tọa sơn quan hổ đấu lúc này cũng không chỉ có một mình chúng ta, ngươi trông coi Thần Vũ giới, bản tọa phải ra ngoài một chuyến."

"Đi đâu?" Hạo Thiên sửng sốt buột miệng hỏi.

Lúc hắn trông thấy ánh mắt của Qua Thiên ném tới, cả người chợt rét lạnh, sợ hãi cúi đầu xuống không dám phát ra tiếng động nữa.

Qua Thiên rời khỏi Thần Vũ giới, đi tới hư vô chi cảnh trước Phù Tiên giới.

Lúc này đám người Tu Thần còn đang trong điện vui vẻ dùng bữa, bỗng cảm nhận được khí tức của Qua Thiên.

"Thằng cha này tới đây làm gì?" Thiên Nguyên Tử nhìn Tu Thần, khó hiểu hỏi.

Theo lý mà nói, người không thể đến tìm Tu Thần nhất lúc này chính là Qua Thiên, bởi vì lão ta đã lợi dụng cha mẹ của Tu Thần để đối phó với hắn, hơn nữa còn thất bại.

Tu Thần nheo mắt, nói: "Không rõ lắm."

"Thầy ơi, có cần con ra ngoài đuổi lão đi không?" Kinh Như Tuyết hứng phấn nói.

Bây giờ nàng đã trở thành chúa tể, nhưng chưa thực sự đối chiến với chúa tể bao giờ. Thiên Nguyên Tử thì nàng đương nhiên là không dám rồi, cũng biết bản thân chắc chắn không phải là đối thủ của lão. Tự dưng lúc này lại có một chúa tể chạy tới đây, điều này khiến trong nội tâm nàng xốn xang.

Tu Thần nhìn Kinh Như Tuyết, thấy nha đầu này mặt mũi tràn đầy hưng phấn và chờ đợi, lắc đầu cười nói: "Chưa thích hợp, bây giờ ngươi vẫn chưa thể lộ thân phận."

"Vâng, thưa thầy." Kinh Như Tuyết hơi thất vọng, nhưng trong lòng không hề trách Tu Thần.

Đối với tất cả người trong miếu Thiên Thần mà nói, mệnh lệnh của Tu Thần chính là trời, Tu Thần bảo họ làm gì thì họ sẽ làm vậy vô điều kiện, không đồng ý cho họ làm thì chắc chắn sẽ không làm.

"Được rồi, các ngươi từ từ ăn cơm đi. Ta đi xem sao." Tu Thần cầm khăn lau tay.

"Lão phu có phải đi không?" Thiên Nguyên Tử cười hỏi.

Tu Thần trợn mắt: "Thôi đi, tốt nhất là ngài đừng hiện thân, Như Tuyết nằm trong kế hoạch của ta. Mà bản thân ngài cũng có kế hoạch của riêng mình. Dù ngài muốn đi thì chắc chắn cũng sẽ không đi."

Thiên Nguyên Tử bật cười ha hả, nâng chén rượu lên nói: "Vẫn là thằng nhóc nhà ngươi hiểu vi sư, vậy ngươi đi đi."

Tu Thần khẽ gật đầu, một khắc sau đã xuất hiện trước mặt Qua Thiên.

Qua Thiên trông thấy Tu Thần, trong lòng không khỏi run lên.

Cũng không biết vì sao, mỗi lần trông thấy Tu Thần là lão luôn cảm thấy mình như đang bị gài bẫy, đặc biệt là nụ cười bình tĩnh ung treo trên mặt hắn kia, khiến người ta vô cùng khó chịu.

"Cơn gió nào thổi đại lão Qua Thiên của chúng ta tới đây vậy?" Tu Thần nhìn Qua Thiên, nói bằng giọng điệu hài hước.

Qua Thiên bắt cha mẹ và em gái Tu Thần để uy hiếp hắn, chuyện này còn chưa kết thúc, chắc chắn Tu Thần sẽ báo thù. Hắn còn tưởng rằng trong thời gian tới Qua Thiên sẽ ngoan ngoãn làm con rùa rụt đầu ngồi xem kịch vui, không ngờ người đầu tiên xuất hiện lại là lão ta.

"Không biết lệnh tôn và lệnh muội giờ đang sống thế nào?" Qua Thiên bật cười ha hả.

Tu Thần mỉm cười, nói: "Nhờ hồng phúc của ngài, hiện giờ họ sống rất tốt. Vừa rồi ta còn nghĩ làm sao để báo đáp ngài đây. Ngài nhìn xem, muốn cái gì được cái đó, vừa nghĩ xong thì ngài đến."

Nghe Tu Thần nói vậy, nụ cười trên mặt Qua Thiên chớp mắt cứng ngắc lại, vẻ mặt trông khá vặn vẹo.

"Báo đáp thì thôi, mọi người đều là người một nhà, cùng là đồng hương phải không? Có thể giúp thì gắng sức giúp một chút, đừng khách sáo." Qua Thiên ngoài cười trong không cười nói.

Tu Thần đánh giá Qua Thiên với vẻ mặt hứng thú, hỏi: "Không cần báo đáp vậy thì lần này ngươi đến tìm ta làm gì? Chẳng lẽ là lâu rồi không gặp nên thấy nhớ ta? Qua Thiên huynh, đam mê này của ngươi, không được, không được."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch