Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 641: Đây mới là kết quả mà chúa tể mong muốn!

Chương 641: Đây mới là kết quả mà chúa tể mong muốn!




Trong Bắc Lý giới, hiện giờ Bắc Lý đang nghiêm mặt đứng trước Thiên Nguyên Tử, ánh mắt lão ta như đang bốc lên tia lửa giận.

Thiên Nguyên Tử ngược lại vẫn bình tĩnh ngồi uống trà.

"Đại Hồng Bào này của Tu Thần lúc mới uống quả thực là không ngon, nhưng sau khi uống nhiều, lại cảm nhận được một hương vị đặc biệt. Có muốn uống một chén không?" Thiên Nguyên Tử bưng chén trà lên, cười tủm tỉm nhìn Bắc Lý.

"Bây giờ mà ngươi vẫn còn tâm tư uống trà? Ngươi không biết thế cục lúc này ra sao rồi à?" Bắc Lý cố nén giọng, nói.

"Hả? Thế cục gì?" Thiên Nguyên Tử tỏ vẻ kinh ngạc.

"Kinh Như Tuyết, đệ tử của Tu Thần đã trở thành tân chúa tể, vừa đại náo không gian chúa tể, vạch trần tất cả chuyện của ngươi rồi! Hơn nữa Kinh Như Tuyết kia còn nói ngươi chính là chúa tể chí tôn, Trường Hà cũng là người của ngươi!" Bắc Lý lạnh giọng nói.

Thiên Nguyên Tử có được ngày hôm nay, có một nửa công lao của Bắc Lý!

Nếu Thiên Nguyên Tử thật sự vụng trộm giở trò gì sau lưng mình, thì Bắc Lý chắc chắn sẽ quyết ăn thua đủ với lão, vạch trần tất cả mọi chuyện!

"Hả? Có việc đó sao?" Thiên Nguyên Tử nhướng mày.

Bắc Lý nhìn vẻ mặt của Thiên Nguyên Tử, trong lòng càng thêm tức giận.

Lão già này rõ ràng là đang gạt mình!

"Ngươi không có gì muốn nói à?" Bắc Lý lạnh giọng hỏi.

Thiên Nguyên Tử không nhịn được bật cười, nhấp ngụm trà nói: "Ta không có gì muốn nói, ngươi muốn ta nói cái gì? Bảo ta thừa nhận à? Nói rằng ta thực sự là chúa tể chí tôn, Trường Hà đúng là thuộc hạ của ta? Lời của một đứa ranh con, ngươi cảm thấy tin cậy được sao? Nói gì thì cũng phải có chứng cứ, đúng chứ? Chuyện không có chứng cứ thì không phải là sự thật."

Thiên Nguyên Tử nói vậy, xem như phủ định lời Kinh Như Tuyết nói.

Nhưng trong lòng Bắc Lý vẫn khó chịu như trước, bởi vì lão ta thực sự cảm nhận được Thiên Nguyên Tử đang có chuyện giấu diếm mình, đặc biệt là trong khoảng thời gian gần đây, thường không thấy người đâu, không biết Thiên Nguyên Tử đi đâu, làm gì, hỏi thì không nói.

"Có chứng cứ hay không cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng bây giờ Kinh Như Tuyết nói những chuyện đó ra, trong lòng các chúa tể khác chắc chắn càng thêm cảnh giác với ta, sau này mỗi một hành động của ta đều nằm trong sự giám sát chặt chẽ của bọn họ. Ngươi cảm thấy việc này có lợi cho kế hoạch của mình sao? Trước đây nếu ngươi không gặp tên Tu Thần kia, thì hắn ta đã không thể cho Kinh Như Tuyết đi nói những điều như thế."

Thiên Nguyên Tử nhìn Bắc Lý đang sầm mặt, nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Thì sao? Bây giờ ngươi cũng đang bị các chúa tể khác liên hiệp lại bắt chẹt, ngươi cảm thấy mình vẫn còn lăn lộn được trong Cửu Nguyên Giới Thiên à?"

Bắc Lý sững sờ, trong nháy mắt không biết phải đáp lại thế nào.

Ít nhất thì lúc này lão ta vẫn còn an toàn, trong lòng lão ta cũng biết chắc hẳn đám người Phạt Ngô sẽ đến Thiên giới xác nhận có phải Kinh Như Tuyết đã chiếm được thật hay không. Trong thời gian ngắn Bắc Lý giới vẫn được bình yên.

"Sự hoài nghi giống như một hạt giống được chôn xuống, chắc chắn sẽ gây ra bất lợi cho hành động của chúng ta sau này. Với tính cách của Phạt Ngô, nhất định lão ta sẽ nghi ngờ không thôi, nói không chừng mục tiêu kế tiếp là tập hợp các chúa tể khác để tiến hành vây đánh chúng ta. Lần này nếu quả thật bọn họ tiến công, thì sẽ không giống lần trước nữa đâu!" Bắc Lý nói với giọng lo âu.

Lần trước vì Thiên Cương rời đi giữa chừng nên trận vây đánh đã thất bại.

Nhưng lần này thì khác.

Cái từ chúa tể chí tôn này xuất hiện khiến trong lòng tất cả mọi người như bị một tảng đá lớn đè xuống. Bây giờ Phạt Ngô thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, bọn họ chắc chắn sẽ làm đến cùng.

Thiên Nguyên Tử nhìn Bắc Lý, hỏi đầy ẩn ý: "Ngươi cảm thấy với cơ mưu của Phạt Ngô, lão ta sẽ đối phó ngươi trước, hay là chiếm Thiên giới trước?"

Bắc Lý sửng sốt, đôi mắt chợt lóe lên tia sáng, vội vàng nói: "Ý ngươi là, Phạt Ngô sẽ mượn cớ để thực hiện ý đồ của mình, tiếp đó liên hiệp các chúa tể khác đối phó với Thiên giới trước?"

Thiên Nguyên Tử cười không nói.

Sắc mặt Bắc Lý liên tục biến hóa.

Lão ta từng là người chịu thiệt vì chuyện này.

Trước đây Phạt Ngô dùng một cái cớ để tập hợp các chúa tể khác đối phó với Bắc Lý, bây giờ một lý do to đùng bày ra ngay trước mặt lão ta, chắc chắn lão ta sẽ lợi dụng.

Nói không chừng bây giờ đám người Phạt Ngô đã tiến đánh Thiên giới rồi!

"Sao? Muốn đi xem không?" Thiên Nguyên Tử cười hỏi.

"Cho một hóa thân đi xem sao, nếu Phạt Ngô bây giờ đang đi cùng các chúa tể khác tiến đánh Thiên giới, thì việc chưa chắc đã không phải là cơ hội của chúng ta!" Ánh mắt Bắc Lý chợt bừng lên lửa nóng.

Tiến đánh Nguyên giới thì chắc chắn phải cho bản thể ra tay, khi đó Nguyên giới của bọn họ sẽ không có người trông nom, nếu lão ta và Thiên Nguyên Tử thừa dịp này ra tay, thì xác suất thành công sẽ rất lớn!

Thiên Nguyên Tử liếc nhìn Bắc Lý, ánh mắt lộ vẻ thất vọng.

Bắc Lý này thực sự khó mà trọng dụng nổi, về mặt mưu kế vẫn còn thua đám người Phạt Ngô xa.

Chuyện mà lão ta có thể nghĩ ra, chẳng lẽ đám người Phạt Ngô lại không nghĩ tới?

Hơn nữa một Nguyên giới không phải cứ nói đánh là đánh ngay được, cần phải chuẩn bị rất nhiều.

Tình huống xấu nhất chính là bọn họ quay về mở đại trận cấm chế bản nguyên cho Nguyên giới của mình.

Mặc dù thiệt hại lớn, nhưng ít nhất có thể giữ được Nguyên giới của mình.

Hơn nữa Phạt Ngô là kẻ có nhiều thỷ đoạn, dù lão ta không cố thủ Nguyên giới cũng không có khả năng không dùng bất cứ cách thức phòng ngự nào.

Bắc Lý nghĩ quá đơn giản.

Chiếm Nguyên giới không phải là một chuyện dễ dàng.

Không thì vì sao Thiên Nguyên Tử lại phải tốn nhiều thời gian với Bắc Lý và Bắc Lý giới như vậy?

Nếu Nguyên giới có thể dễ dàng xâm chiếm như thế, thì với đầu óc của Bắc Lý, chẳng phải chỉ mất mấy phút là Thiên Nguyên Tử đã chiếm được Bắc Lý giới rồi à? Còn phải chờ lâu vậy sao?

"Ngươi đi xem trước chút đi." Thiên Nguyên Tử nói.

Lão không muốn thảo luận thêm với Bắc Lý nữa, ngược lại sắp tới thời điểm lão cướp Bắc Lý giới rồi. Đó cũng là lúc mà sinh mạng của Bắc Lý đi đến cuối con đường.

"Được, ta đi xem sao." Bắc Lý gật đầu, sau đó rời đi.

Trong Trường Hà giới, bây giờ Trường Hà cũng đang sầm mặt ngồi trên ghế chủ vị.

Phía dưới đại điện có một hóa thân Thiên Nguyên Tử đang ngồi.

"Bắc Lý đã nói mọi chuyện cho ta rồi." Thiên Nguyên Tử hờ hững nói.

Trường Hà hít sâu mấy hơi, cố gắng đèn nén xúc động muốn chửi động, trầm giọng nói: "Vậy bây giờ phải làm thế nào? Đám người Phạt Ngô chắc là đã tiến đánh Thiên giới, trong lòng bọn họ nhất định là vô cùng đề phòng ta. Về sau ta làm chuyện gì cũng sẽ khó khăn hơn rất nhiều."

Thiên Nguyên Tử liếc mắt nhìn Trường Hà, mỉm cười nói: "Đây chẳng phải là kết quả mà chúng ta mong muốn sao?"

"Kết quả mà chúng ta mong muốn?" Trường Hà sửng sốt, không rõ ý của Thiên Nguyên Tử lắm.

"Bây giờ chúng ta đều sắp bại lộ rồi, mà ngươi vẫn còn nói đây là kết quả mà chúa tể mong muốn?"

Trường Hà suýt chút nữa không nhịn được nữa mà chửi ầm lên.

Con mẹ nó, thế này mà còn nói đây là kết quả mong muốn?

Suýt chút nữa bị cái miệng của ngươi hại chết rồi!

"Đám người Phạt Ngô hiện giờ đã đi đánh Thiên giới, đặt tất cả sự chú ý vào cuộc giằng co với Tu Thần và Kinh Như Tuyết. Chỉ có người và Bắc Lý là không tham gia vào, ngươi cảm thấy chúng ta bây giờ nên làm gì?" Thiên Nguyên Tử hỏi đầy ẩn ý.

Trường Hà sững sờ, sau đó trên mặt lộ vẻ mừng rỡ.

"Bắc Lý giới!"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch